Hoàng Đan nói xong câu nói kia, sắc mặt mỗi người ở đây đều thay đổi khác nhau.
Nữ sinh cảm thấy cho dù một lát nữa cậu thua, cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai hiện tại của cậu, đẹp trai có thể làm gì cũng được sao? Cởi áo khoác thôi mà đã đẹp trai như vậy, tuy rằng không phải một kiểu như Trần Việt, nhưng dẫn đi ra ngoài lại vô cùng có mặt mũi.
Nam sinh nhìn không được, muốn cho cậu biết thế nào là lễ độ.
Cũng có người hoàn toàn quan tâm vấn đề khác, ví như Lưu Phong, y xem xét áo sơmi trắng Hoàng Đan đang mặc, thiếu niên mặc vào trông rất trẻ trung xinh đẹp, “Người anh em, cậu mua áo sơmi này ở đâu vậy?”
Hoàng Đan nói,“Khu mua sắm tầng một.”
Lưu Phong chép miệng, tâm nói mẹ nó thật là đẹp mà, y đang suy nghĩ có nên đi mua một cái về mặc không thì nghe Ngụy Lâm Lâm ha ha,“Nghĩ gì vậy chứ, đừng lãng phí tiền bạc nữa, một cái y như đúc ở trên người cậu, vẫn xấu như thường thôi.”
“Mẹ kiếp, Trần Việt, cậu coi chừng người nhà cậu coi ……”
Lưu Phong lớn tiếng kêu thảm thiết,“Đau đau đau, tôi sai tôi sai rồi, bà cô ơi, xin cậu thương xót, bỏ qua cho miếng thịt trên tay tôi đi.”
Ngụy Lâm Lâm buông tay nhéo Lưu Phong ra, cũng không quan tâm người khác đang cười mờ ám, bản thân đỏ mặt chạy đến chỗ cách đó không xa uống nước.
Trần Việt đang đắm chìm trong suy nghĩ “Công chúa của tôi sao mà đẹp trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511369/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.