Hoàng Đan cho hai túi Weilong cho Khương Long, Khương Long đưa lại cho cậu một đồng tiền.
Một đồng hay hai đồng, nói nhiều không nhiều, nói ít thì cũng là tiền, mỗi một dáng vóc con người cũng không phải được gió thổi mà lớn lên.
Có câu nói, có tiền thì nên đưa ngay lúc ấy, không có thì tốt nhất cũng nhanh chóng, bởi vì thời gian dài, đại đa số thời điểm sẽ là không có.
Không loại trừ do trí nhớ không tốt, bản thân quên, cũng có thể do trong tiềm thức không còn nghĩ đến, cho rằng chỉ có chút tiền như vậy, đối phương sẽ không để ý đâu.
Còn có một loại khả năng chính là tự lừa gạt bản thân, thành công khiến bản thân lựa chọn mất trí nhớ, tiếp tục nên làm gì thì làm ấy, quên đi còn có chuyện đó.
Hơn nữa loại chuyện này có một thì sẽ có hai, số lần tích lũy tiếp theo sẽ càng nhiều, cho dù đối phương là người hiền lành, thật lòng kết bạn với bạn, cũng sẽ ngại.
Khương Long chia tay với một người anh em quen biết từ tiểu học đến cấp hai, cũng bởi vì chuyện tiền nong này.
Nói đến tiền sẽ tổn thương tình cảm, câu này rất có lý.
Khương Long trải qua chuyện đó đã trưởng thành rất nhiều, cậu ta để người ta mua đồ giùm mình, khi nhận đồ, sẽ đưa tiền cho đối phương, hoặc là sẽ đưa trước đó.
Nếu cậu ta mượn tiền người khác, sẽ ghi ở trong cuốn sổ nhỏ, vừa có tiền thì lập tức trả, làm như vậy, lợi người lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511352/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.