Trong phòng thẩm vấn chỉ có tiếng khóc của một mình Lý Thuận, anh ta hỗn loạn nghẹn ngào đến đáng thương, anh ta còn nói cái gì, Tiền Mập Mạp ở đối diện không nghe rõ, hỏi mấy lần cũng không có phản ứng. 
Bầu không khí quỷ dị bên trong phòng giám sát bị Chương Nhất Danh đánh vỡ, giọng y hơi khàn,”Tâm thần phân liệt?” 
Những người khác đều không lên tiếng, áp lực trong cuộc sống hiện tại rất lớn, số người bị mắc bệnh tâm thần tăng cao đến khủng khiếp, bọn họ không phải chưa từng thấy người có tinh thần không bình thường, nhưng thật chưa từng thấy qua cái này…… 
Không biết hình dung như thế nào, chính là cảm giác rất rợn người. 
Bầu không khí quỷ dị lại có dấu hiệu trùng lại, có người không chịu nổi mở miệng, nhỏ giọng nghị luận với các đồng nghiệp. 
“Nhìn dáng vẻ của ông ta, hình như không phải muốn đem hành vi phạm tội đổ lên đầu vợ mình, lấy cái này để rửa sạch tình nghi, mà là cho rằng vợ của mình thật sự bị tâm thần phân liệt.” 
“Có thể miêu tả chi tiết quá trình giết người đến như vậy, rõ ràng chính là kẻ tham dự, nếu chỉ đổ tội danh lên đầu người khác, vậy thì dùng cách này cũng quá kém rồi, tôi đồng ý với cách nói của anh, những câu ông ta nói đều là sự thật ở trong lòng, tất cả mọi chuyện đều do vợ ông ta làm, ông ta đang thay vợ ông ta sám hối.” 
“Càng nói càng quanh quẩn nhiêu đó, tóm lại chính là có bệnh.” 
Chương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511338/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.