Lúc nào cũng vậy, thầy Trương và thầy Lưu đều thay phiên đến phòng vẽ tranh, số lần hai người đồng thời cùng xuất hiện rất ít.
Dù sao bản thân bọn họ cũng là thầy giáo đại học, chương trình học khi thì nhiều khi thì ít, tràn trề sự không chắc, bỏ ra hai cái chuyên nghiệp và nghiêm túc, chỉ cần có thời gian hướng dẫn, thu nhập so ra thì kém hơn làm thầy giáo mở phòng vẽ tranh mỹ thuật.
Đến này phòng vẽ tranh đa phần đều là học sinh lớp 12, gần như đều hướng về đề bài chung của năm sau, bởi vì nghe nói này hai vị thầy giáo này mỗi năm đều sẽ tham dự ra đề thi.
Có thể biết trước đề bài dự thi, còn có thể nhìn thầy giáo vẽ trước, bản thân cũng vẽ một bức, có thêm một ưu thế khi đến nơi thi so với người không biết gì cả thì vẫn tốt hơn rất nhiều, ít nhất hai mắt sẽ không cần đảo một vòng.
Nhưng mà hai mặt đối lập khá nghiêm trọng, vẽ tranh tốt thì sẽ vẽ tốt hơn còn vẽ kém thì vẫn kém như cũ.
Cái đó gọi là bùn nhão không đắp lên tường được.
Buổi sáng đến đây là thầy Lưu,ông vẫn mặc một thân áo dài, giày vải, nếu đặt ông vào trên đường phim thời dân quốc cũng không cảm thấy một chút bất ngờ nào, ngược lại vào phòng vẽ tranh bẩn loạn này mới thấy hoàn toàn không ăn khớp gì cả.
Trên mặt đất có một lớp bụi bút chì, rác rưởi vỏ trái cây túi nilon linh tinh đông một cái tây một cái, có học sinh để thùng nước, nơi đó vẫn còn một mảng nước lớn.
Thầy Lưu tìm chỗ ngồi, vừa đi vừa hỏi,“Ngày hôm qua ai trực nhật?”
Không ai đáp lại.
Thầy Lưu bình thường cho người ta ấn tượng là người rất hiền hòa, đổi lại cách nói là dễ bị ăn hiếp, không có uy nghiêm, ông cũng không nổi giận, lại hỏi một tiếng,“Thầy hỏi các trò, ngày hôm qua là ai trực nhật, không ai biết sao?”
Hạ Duy nâng chân đến, để ở bên trên tấm ván gỗ giá vẽ, cử động giày boot ngắn lên xuống một chút,“Kiều Kiều, là cậu đúng không?”
Chu Kiều Kiều trừng Hạ Duy, một bên quai hàm phồng lên, miệng lưỡi không rõ nói,“Thầy ơi, hôm qua do bụng em không thoải mái.”
Khi cô nói chuyện thì bánh bao trong miệng cũng theo đó phun ra bên ngoài.
Phụt, mấy nam sinh bên cạnh có không nín được cười ra tiếng.
Thầy Lưu khoát tay, kêu cô ăn hết đồ ăn trong miệng để coi chừng nghẹn,“Hôm nay đến ai?”
Hạ Duy nói,“Là em.”
Thầy Lưu phân phó nói,“Vậy trò đi ra ngoài lấy cây lau nhà vào đây lau nước trên đất sau đó quét rác rưởi một chút.”
Hạ Duy trợn mắt há hốc mồm,“Không phải, thầy à, còn chưa tới buổi tối mà, không phải tan học mới quét dọn sao?”
Cô ấy bĩu môi,“Em chuẩn bị bắt đầu vẽ tranh rồi.”
Chu Kiều Kiều ồ một tiếng,“Giấy bút cậu còn chưa lấy ra, định vẽ cái gì trên bàn thế hả?”
Hạ Duy dùng âm lượng chỉ cô nghe được,“Chu Kiều Kiều, cậu không nói lời nào, không ai nói cậu câm đâu!”
Chu Kiều Kiều cũng dùng âm lượng giống vậy trả lời,“Những lời này tôi cũng muốn nói với cậu đó.”
Hạ Duy hừ một tiếng, xoay mặt nhìn thầy Lưu cười, cô ấy trưởng thành xinh đẹp, hôm nay còn đổi màu sắc son khác, nụ cười này rất giống với trong sách miêu tả người so với hoa còn đẹp hơn,“Thầy ơi, em có thể đến buổi chiều rồi quét được không ạ?”
Thầy Lưu lắc đầu, không nghĩ được quét sớm hay quét muộn có gì khác nhau chứ? Ông cũng không so đo tiếp nữa,“Được rồi, tùy trò.”
Hạ Duy nhìn bóng lưng thầy Lưu đưa hai ngón tay lên, cô ấy đắc ý hài lòng lấy mp3 màu đỏ kéo hai dây tai nghe, trong miệng hát lên [ Không muốn lớn lên ].
Chu Kiều Kiều cắn miếng bánh bao cuối cùng,“Bán rẻ nhan sắc.”
Hạ Duy mỉm cười, tươi cười vô cùng đẹp,“Cậu muốn có cũng chẳng có đâu.”
Cô ấy mở tai nghe một bên,“Đúng rồi, Kiều Kiều, sơn móng tay của cậu là một đồng ba chai hả? Loại đó tệ lắm, cậu xem cậu sơn lên mới đây đã rớt xuống mấy mảng rồi,xấu quá, thà đừng sơn cho rồi.”
Tay Chu Kiều Kiều run lên, liếc nhìn Hạ Duy rồi tự đem giá vẽ xê dịch đến chổ Hoàng Đan.
“Hạ Duy nói sơn móng tay tôi sơn là một đồng ba chai, làm sao có thể chứ, rõ ràng một đồng tiền một chai, cô ta còn nói tôi sơn móng tay rất xấu nữa chứ!”
Chu Kiều Kiều gẩy gẩy sơn móng tay đã tróc trên móng tay,“Tay này của tôi lớn lên đã vậy rồi, có thể làm thế nào chứ, với lại, tay có chút béo, ngón tay ngắn thì đã làm sao, vừa nhìn đã biết người hiền lành cần cù giản dị rồi,cậu nói có đúng không?”
“Tay Hạ Duy vừa thon vừa dài rất không đứng đắn như khuôn mặt của cô ta vậy, nói cái gì tay trời sinh có khiếu hội họa này kia, hừ, kết quả thì sao, còn không phải vẽ như rác rưởi sao.”
Thấy người bên cạnh rắm cũng thả một cái, Chu Kiều Kiều liền lấy khuỷu tay đụng đụng cậu,“Này, Thư Nhiên,cậu có nghe tôi nói chuyện không?”
Hoàng Đan vừa gọt bút xong lại gãy,“……”
Chu Kiều Kiều le lưỡi, giật bút chì và dao nhỏ của cậu,“Tôi gọt cho cậu.”
Thế nhưng bút chì Chu Kiều Kiều bình thường điều do ba cô gọt, cô gọt cây bút chì của Hoàng Đan gồ ghề lồi lõm chỉ còn đoạn ngòi bút, sự giúp đỡ này không thể nào gọi là tốt được.
Mắt thấy bút chì càng gọt càng ngắn, nếu lại để đi xuống như vậy thì tay cũng không cầm được nữa, Hoàng Đan nói,“Được rồi, hay để tôi tự làm đi.”
Chu Kiều Kiều ngượng ngùng, định lấy cây bút chì khác từ trong hộp viết ra cho Hoàng Đan thì nghe được tiếng Hạ Duy,“Thư Nhiên, cho cậu nè.”
Hoàng Đan nhìn bút chì trong tay Hạ Duy một chút, tinh tế, cũng rất thoải mái.
Hạ Duy ha ha,“Chính xác, tôi đã bái sư từ trước rồi, có điều khi sư phụ dẫn vào cửa, lại phải tự thực hành, tôi chỉ học được một chút da lông từ sư phụ thôi, anh ấy gọt bút chì rất xinh đẹp, giống tác phẩm nghệ thuật vậy.”
Lâm Mậu nhìn lại đây,“Tôi và Thẩm Lương đều có thể làm chứng, sư phụ Tiểu Duy chẳng những gọt bút chì đẹp, vẽ cũng đẹp nữa, cũng không cần thầy giáo chỉ bảo thêm gì cho anh ta cả.”
Chu Kiều Kiều không tin,“Thật hay giả vậy, còn vẽ tốt hơn Thẩm Lương sao?Vậy sao lại không cùng các cậu đến phòng vẽ tranh?”
Hạ Duy để bút chì rồi phóng đến ngồi bên cạnh Hoàng Đan,“Cũng không cần thầy giáo chỉ dạy thì đến chỗ này cho lãng phí thời gian à?”
Chu Kiều Kiều chậc chậc,“Anh ta cũng là bạn học của các cậu sao?Học mỹ thuật? Trung học? Hay là từ nhỏ đã bắt đầu? Nếu ngay cả thầy giáo hướng dẫn cũng không cần thì chắc ít nhất cũng đã có căn bản hội họa năm sáu năm rồi chứ.”
Lâm Mậu nói,“Anh ta là học sinh học lại.”
“Theo tôi biết, thời điểm người ta tiếp xúc mỹ thuật cũng gần giống với chúng ta, đây chính là có thiên phú chênh lệch với không thiên phú đó.”
Mắt Chu Kiều Kiều trợn trắng, một biểu cảm cậu đang đùa tôi à,“Giỏi như vậy sao, nếu đã có thiên phú, sao lại còn học lại, không thi học viện thì coi như xong đi, đến khoa chính quy cũng không đậu à?”
Hạ Duy buông mắt,“Anh ấy không báo danh tham gia bất cứ một trường học nào.”
Chu Kiều Kiều biết có bùng nổ tự tin thổi bay bầu trời,“Vậy không phải còn kỳ thi phổ thông thống nhất sao?”
Lần này Hạ Duy không mở miệng, Lâm Mậu nói “Ngày thi thống nhất đó, anh ta thấy một vụ tai nạn giao thông trên đường rồi hôn mê bất tỉnh, bỏ lỡ cuộc thi.”
Chu Kiều Kiều nghe như nghe truyện cười,“Làm gì có người nào nhìn thấy tai nạn giao thông thì ngất chứ? Lúc trước tôi gặp một con mèo bị xe nghiền thành thịt xay, nội tạng đều nát, tôi còn đứng một bên muốn ăn gì thì ăn muốn uống gì thì uống nè.”
Dáng vẻ không để ý của cô, giống như nếu đổi mèo thành người thì cũng sẽ không có vấn đề gì.
Vẫn không nói chuyện Hoàng Đan giương mắt,“Hạ Duy, Lâm Mậu, học sinh học lại lúc nãy các cậu nói rất sợ xe sao?”
“Đúng vậy, anh ta vô cùng sợ xe, đã thử một lần rồi, nói thế nào nhỉ, chính là tình trạng rất không bình thường, còn cần phải uống thuốc nữa.”
Lâm Mậu vừa nói, một bên sắp xếp ngôn ngữ, nghĩ cách miêu tả đúng chỗ,“ Bình thường là người lưu manh vô lại, rất kiêu ngạo, rất không dễ chọc, thế nhưng vừa gặp xe là con người ngay lập tức thay đổi, dù sao cũng có chút đáng sợ.”
Hạ Duy hình như nhớ tới cái gì, mặt cũng trắng vài phần,“Ừ, rất đáng sợ.”
“Tôi cùng anh ta ngồi xe hai lần, còn chưa tiến vào trong xe thì anh ta đã rất căng thẳng, sau khi xe khởi động cho đến lúc dừng lại, toàn bộ quá trình đều nhắm chặt mắt, thân thể không ngừng run rẩy, mặt đầy mồ hôi lạnh, mặt trắng như quỷ vậy, thật đó, tôi không nó quá một chút nào đâu.”
Lâm Mậu phun bọt nước miếng,“Càng kỳ quái hơn, có đôi khi anh ta vốn đang nói chuyện với chúng tôi nhưng khi nghe đến tiếng động cơ xe thì lại biến thành không bình thường.”
Chu Kiều Kiều chuyển chuyển tròng mắt, nói theo,“Chắc là lúc trước anh ta từng xảy ra tai nạn giao thông, nên để lại bóng ma trong tâm lý, không thì cũng chắc là người nhà trải qua chuyện đó, loại tình huống này tâm lý nhất định có ảnh hưởng.”
Hạ Duy gảy lòng bàn tay, nhẹ giọng nói,“Tôi đã hỏi sư phụ tôi rồi, anh ấy nói không có.”
Chu Kiều Kiều nói không thể nào,“Sư phụ của cậu nhất định không nói thật với cậu, nếu không phải anh ta thì là người rất quan trọng với anh ta.”
Phát hiện Hạ Duy nhìn qua, cô nhún nhún vai,“Trong TV đều diễn như vậy, cái gì tận mắt nhìn người yêu bị tai nạn giao thông rồi chết đi thì sẽ lưu lại bóng ma rất sâu, hoàn toàn không thể khắc phục được, từ đó sợ ngồi xe, sợ nhìn thấy xe, thậm chí sợ nghe tiếng động cơ xe nữa, rất thảm đó.”
Hạ Duy bình tĩnh nói,“Đừng đùa, sư phụ tôi đến mối tình đầu còn không có nữa.”
Chu Kiều Kiều nói,“Hạ Duy cậu mới đừng đùa đó, cậu cũng không phải là ai của anh ta thì mắc gì anh ta phải nói với cậu?”
Hạ Duy muốn nói, cô ấy đã lén lút điều tra rồi, không sai được,sư phụ không có mối tình đầu, cũng không thích nữ sinh, nhưng mà cô ấy không nói ra, cảm thấy không cần nói mấy cái này với Chu Kiều Kiều.
“Năm trước anh ta là người vẽ tốt nhất trong phòng vẽ tranh, trên tường còn dán rất nhiều tranh anh ta vẽ, thầy giáo đều cảm giác đáng tiếc cho anh ta, còn nói nếu anh ta có thời gian thì nhớ đến vẽ cho mọi người xem.”
Lâm Mậu quay đầu kêu,“Cậu nói đúng không, Thẩm Lương.”
Thẩm Lương quay lưng lại bọn họ, mặt hướng bàn vẽ, cầm bút chì vẽ đừng nét trên bản thảo,“Ừ.”
Trong mắt Chu Kiều Kiều sùng bái Thẩm Lương, cảm thấy gã vẽ tranh rất giỏi, cô thấy Thẩm Lương thừa nhận, lúc này mới tin tưởng lời Lâm Mậu và Hạ Duy nói, không khỏi có chút bùi ngùi.
“Thì ra thực sự có người này à, thật đáng thương, nếu không có tâm bệnh kia thì năm nay đã có thể đến học viện mỹ thuật rồi.”
Hạ Duy đẩy đẩy kính đen không có tròng,“Đáng thương hay không cũng không tới phiên cậu đồng tình, cậu vẫn là lo nâng cao sự nghiệp vẽ tranh của mình đi, để tránh lúc cậu bị lão sư phê bình thì ba cậu cũng không biết giấu mặt vô chỗ nào đâu.”
Chu Kiều Kiều trừng hình dáng Hạ Duy,“Thư Nhiên, Lâm Mậu, các cậu nghe một chút,chết Hạ Duy này là đang nói tiếng người sao?”
“Cậu ấy đang nói tiếng người còn cậu không phải.”
Lâm Mậu liếc Chu Kiều Kiều đang liếc Hạ Duy,“Làm gì mà phía trên tên Tiểu Duy lại thêm từ chết làm gì chứ, các cậu cũng không quen thuộc đến vậy, hơn nữa, đây cũng không phải là tình nhân đang nói chuyện đâu mà cứ như liếc mắt đưa tình vậy hả, nghe vào tai thấy rất lạ à nha.”
Chu Kiều Kiều nhíu nhíu mũi, mặt cô lớn lên giống quả táo, tuy rằng không đẹp bằng Hạ Duy nhưng thoạt nhìn lại rất đáng yêu, lúc không vui cũng sẽ không làm người khác phản cảm,“Các cậu ở cùng một huyện, lại chung một trường học, đương nhiên nhất định sẽ binh cô ta rồi.”
“Thư Nhiên, chúng ta chung một nhóm đi.”
Hoàng Đan vẫn không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.
Chu Kiều Kiều không nói gì,“Lâm Mậu, từ hôm qua Thư Nhiên đã bắt đầu không bình thường rồi, không biết bị sao vậy.”
Lâm Mậu sờ cằm,“Cậu ta đột nhiên tiến bộ vượt bậc, chắc là do dùng não quá độ, nên cần nghĩ ngơi tùy thời tùy chỗ, loại không dùng đầu óc để làm việc như cậu không hiểu được đâu.”
Chu Kiều Kiều,“……”
Lâm Mậu đột nhiên mắng một tiếng,“Mẹ kiếp, thiếu chút nữa quên chuyện chính, nhanh chóng kêu Thẩm Lương tìm thầy giáo đi, nói mấy bức tranh chúng ta bị sửa, không thể để tên khốn kia thực hiện được nữa.”
Cậu ta kéo Thẩm Lương đi ra bên ngoài,“Đi thôi đi thôi, nói thật một chút.”
Thẩm Lương tránh thoát,“Sao cậu không tự đi nói?”
Đôi mắt Lâm Mậu vốn đã rất nhỏ, khi cười rộ lên thì chỉ còn lại một khe hở, giống như một loại có suy nghĩ xấu xa, tính toán nhỏ nhặt khiến người nhìn dựng lông tơ,“Tôi sao có thể so với cậu chứ.”
“Bạn học Thẩm à, tôi vẽ nát như vậy, tìm thầy giáo nói chuyện thì nhất định là giống như đang đùa giỡn rồi, cậu thì khác nha, tổng thành tích mỗi lần thi đều đứng nhất, phác hoạ màu nước kí hoạ và mọi thứ đều đứng nhất, thầy giáo rất coi trọng cậu, có chuyện gì cậu đến nói thì thầy sẽ để tâm thêm một chút.”
Phòng công tác bên cạnh phòng vẽ tranh, cũng có ba điểm giống phòng vẽ tranh, một là không gian nhỏ, hai là hoàn cảnh lộn xộn, ba là vệ sinh kém, bên trong đặt tượng thạch cao, dụng cụ vẽ tranh, các bức tranh đặt chất chồng lộn xộn ngổn ngang trên bàn.
Thầy Lưu đang ngồi trên ghế gỗ khắc hoa nghe Côn Khúc, trong tay bưng ly trà, thấy Thẩm Lương tiến vào thì hỏi có chuyện gì.
Thẩm Lương nói chuyện mấy bức tranh bị sửa cho ông biết.
Thầy Lưu nhìn cũng không ngạc nhiên, ông cũng từng qua thời học sinh,“Trò xác định có khóa cửa?”
Thẩm Lương nói xác định, lúc này gã một chút cũng không chột dạ,“Sáng hôm nay, Trương Thư Nhiên là người thứ nhất đến phòng vẽ tranh, khi em đến thì cậu ấy đang chờ, khóa vẫn treo trên cửa.”
Thầy Lưu để ly trà sứ xanh lên trên bàn,“Việc này thầy Trương biết không?”
Thẩm Lương nói không biết.
Thầy Lưu hỏi,“Sao ngày hôm qua không nói với thầy Trương?”
Thẩm Lương mím môi,“Chúng em…… Chúng em cho rằng loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa nên mới không nói với thầy Trương, dù sao cũng là người trong cùng một phòng vẽ tranh, ồn ào cứng rắn cũng không tốt nhưng lại không ngờ người đó vẫn còn dám làm như vậy.”
Thầy Lưu nhìn học sinh trước mặt,“Nói như vậy, trò cảm thấy do người trong phòng vẽ tranh làm à?”
Thẩm Lương gãi gãi sau gáy,“Ngay từ đầu cảm thấy do sinh viên làm, nhưng em nghĩ đối phương nếu là vì nhàm chán, cố ý chỉnh chúng em thì chắc sẽ không dùng một cách đến hai lần đâu.”
Thầy Lưu không hỏi tiếp, ông tập hợp mọi người ở trong sân.
Trước sau đem sự việc hai ngày nói đơn giản một lần, thầy Lưu chắp tay sau lưng nói,“Nếu các trò lựa chọn này phòng vẽ tranh, muốn học vẽ tốt, tôi mặc kệ người bên trong là ghen tị hay là vì cái gì, làm như vậy là không đúng, hi vọng về sau mọi người giám sát lẫn nhau và không để xảy ra bất cứ rắc rối nào trước kỳ thi cả.”
Giọng nói ông trầm xuống, mặt cũng căng lên,“Nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ nghiêm trị!”
Mọi người trở lại phòng vẽ tranh thì bắt đầu châu đầu ghé tai, đoán chuyện mờ ám này là ai làm, mấy người nào đang gặp nạn thì nhất định phải loại trừ, còn lại người bên trong, nghi ngờ của ai lớn nhất đây?
Nếu nói ghen tị, phá hư tranh của Thẩm Lương còn có thể hiểu được, mấy cái mặt…… Hoàn toàn không cần thiết nha.
Không đúng, hai ngày này tiến độ cực lớn cũng đáng được hâm mộ ghen tị, về phần Hạ Duy, vẽ đến chỗ nào thì đến catwalk chổ ấy, Chu Kiều Kiều và Lâm Mậu cũng là một lời khó nói hết, dù sao sang năm cũng không thi được.
Hoàng Đan một buổi sáng đều không nói gì, trên tay dính bụi bút chì, cọ lên trên mũi, cậu cũng không hề hay biết.
Lâm Mậu nhìn thấy ôm bụng cười to, nói Thư Nhiên sao cậu lại ngốc vậy chứ?
Hoàng Đan cũng giống mọi người vậy, viết một góc giấy vẽ tên viết tắt và ngày tháng,“Cái gì?”
Lâm Mậu nhìn cậu vẽ,“Quả nhiên ông trời công bằng, cậu vẽ tranh giỏi thì đổi lại người biến thành đần độn.”
Hoàng Đan,“……”
Lâm Mậu nói,“Về nhà dạy tôi để tôi cũng có thể giác ngộ được.”
Hoàng Đan nói,“Cũng được.”
Lâm Mậu nhìn cậu đứng lên, đẩy ghế vào trong rồi xoay người rời đi, hơn nửa ngày mới không dám tin thì thào,“Ơ, Trương Thư Nhiên, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đồng ý thật à, nghĩa khí như vậy……”
Thẩm Lương từ từ đến một câu,“Cậu cho rằng ai cũng ích kỷ như cậu sao?”
Lâm Mậu vỗ vai gã,“Nói ai đấy? Ai ích kỷ?”
Thẩm Lương đeo đồng hồ trên tay,“Ai nghe thấy thì nói người đó.”
Lâm Mậu nghiến răng nghiến lợi,“Mấy nữ sinh kia còn nói cậu là cái gì quân tử như ngọc, phiii, tâm và miệng cậu không hề giống nhau, mặt người dạ thú, đạo đức giả!”
Sắc mặt Thẩm Lương lạnh xuống,“Được rồi Lâm Mậu, chuyện lúc trước nữ thần của cậu theo đuổi tôi rồi bị tôi từ chối, đến giờ vẫn còn tổn thương lòng tự trọng của cậu sao? Có cần phải nhớ đến hiện tại không?”
Lâm Mậu giơ ngón tay giữa lên với Thẩm Lương.
Cậu ta vừa quay đầu thì nhìn thấy Chu Kiều Kiều vừa xem Trương Thư Nhiên vẽ, vừa sửa của mình, thoáng co mặt lại,“Kiều Kiều, cậu có cần làm đến mức này không?”
“Cậu nghĩ rằng tôi muốn à? Đều là bị ép buộc thôi.”
Chu Kiều Kiều bôi hết những đường nét cứng nhắc đi, nhìn theo Trương Thư Nhiên vẽ phác thảo một lần nữa, sửa như vậy, cô cảm thấy đường giao giới sáng tối và ánh sáng phản chiếu được khắc phục tốt hơn rất nhiều, đúng là vẽ dễ dàng hơn một chút, vẽ vật thực thật sự quá khó vẽ.
“Ba tôi nói nếu cuộc thi cuối tháng này tôi không nằm trước hai mươi thì sẽ không cho tôi tiền tiêu vặt nữa.”
Lâm Mậu chậc chậc,“Chiêu này của chú tàn nhẫn thật, đến cuối năm nhất định có thể dư được một khoản tiền chứ chẳng đùa.”
Chu Kiều Kiều thổi cặn cục tẩy trên giấy, không kiên nhẫn nói,“Đi đi đi, đừng quấy rầy tôi vẽ tranh nữa.”
Thẩm Lương thò cổ nhìn thấy,“Hình dạng cậu còn không vẽ được, sửa đường nét cái gì.”
Thái độ Chu Kiều Kiều khác hoàn toàn đối với Lâm Mậu, cười thành quả táo hồng,“Vậy cậu dạy tôi đi.”
Tay Thẩm Lương đút túi,“Không dạy, luyện tập nhiều một chút đi.”
Thẩm Lương xoay người trở lại trước giá vẽ, lấy bức tranh trên bàn vẽ xuống, đặt cùng với bức vẽ của những người khác trên bàn dài trong góc hẻo lánh,“Không sửa được.”
Lâm Mậu bĩu môi,“Ra vẻ cái gì, buổi chiều anh ta đến, tôi kêu anh ta sửa cho tôi.”
Động tác Thẩm Lương sắp xếp mấy bức vẽ chợt ngừng,“Anh ta không phải không đến phòng vẽ tranh sao?”
Đầu Lâm Mậu cao hơn Thẩm Lương, thoải mái khoát khuỷu tay lên đầu vai hắn, trêu ghẹo nói,“Sao nào, sợ anh ta cướp danh tiếng của cậu à, Thẩm Lương, thật tôi nói cậu nghe, ở trong trường học này cậu bày ra dáng vẻ tốt còn sự đen tối bên trong không muốn người khác nhìn thấy thì coi như xong đi, người nơi này đều rất sùng bái cậu, nhưng trăm ngàn lần cậu phải cố giấu kỹ đố kỵ của bản thân mình đấy, nếu không sẽ thật rất xấu hổ đó.”
Thẩm Lương không nói một tiếng gạt khuỷu tay cậu ta ra.
Sức mạnh rất lớn, Lâm Mậu bất ngờ không kịp phòng, lúc lui về phía sau chân đạp vào bên trong thùng nước, cậu ta phát điên tru lên,“Con mẹ nó, cái bonwe này bố đây chưa mua được đến một tuần–”
Chỗ bồn nước, Hoàng Đan lấy xà phòng rửa tay, thuận tiện rửa bụi bút chì trên mặt, cậu nhìn thấy Hạ Duy đứng cách đó không xa, đang lấy khăn giấy ướt lau giày boot ngắn.
Đôi giày màu trắng gạo, đằng trước đen một mảng, do bụi bút chì rơi xuống, rất khó chùi sạch sẽ.
Hoàng Đan vẫy vẫy nước tay, từ góc độ cậu nhìn lại, nhìn thấy bên mặt của Hạ Duy, không biết có phải do trên người cô ấy mặc một bộ váy trắng hay không, hay là do cô ấy trang điểm, cảm thấy cô ấy rất trắng.
Hạ Duy nhận thấy được ánh mắt Hoàng Đan, lắc lắc cổ cười hỏi,’’Cậu nhìn cái gì đó?”
Hoàng Đan không vì bắt quả tan mà ngượng ngùng, cậu đi lên trước,“Bụi bút chì không dễ lau đâu, trở về dùng bột giặt tẩy thử đi.” ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Hạ Duy nói phiền chết, thật chán ghét vẽ tranh.
Hoàng Đan tìm tòi ký ức nguyên chủ, không có tìm được tin tức liên quan, cậu dùng giọng điệu tùy ý hỏi,“Vậy sao cậu lại đi học vẽ?”
Hạ Duy phủi giấy vụn trên giày, đứng lên nói,“Không muốn lên lớp học.”
Hoàng Đan ngạc nhiên, cậu cho rằng Hạ Duy sẽ nói do trong nhà ép, hi vọng cô ấy thi khoa chính quy, hoặc do mình học văn hóa kém, đành phải đi liều mạng đi con đường nghệ thuật này, không ngờ sẽ nhận được đáp án này.
Sinh viên mỹ thuật thường dành rất ít thời gian để học văn hóa.
Đôi mắt Hoàng Đan nheo lại, cậu phát hiện nhìn ở cự ly gần mặt Hạ Duy càng trắng, sức sống và tự tin tươi cười tràn trên mặt đều có chút quỷ dị.
Hạ Duy cười tít mắt,“Còn nhìn à?”
Cô ấy aiii một tiếng, ngón tay quấy khuyên tai lớn trên lỗ tai,“Tôi biết nhìn tôi rất dễ nhìn, nhưng mà cậu cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy thì tôi sẽ rất thẹn thùng á.”
Hai mắt Hoàng Đan thoáng mở,“Cậu……”
Nụ cười Hạ Duy không biến mất, cho rằng sẽ được thổ lộ, cô ấy đã nghĩ xong từ chối thế nào rồi, phát thẻ người tốt là chuyện mình làm rất thường xuyên,“Hử?”
Hoàng Đan nói,“Trên cổ cậu có một con bọ.”
Hạ Duy a một tiếng,“Cái gì?”
Hoàng Đan chỉ cổ cô ấy,“Côn trùng, đầu như que diêm nhỏ, đang hút máu trên cổ cậu kìa, cậu không cảm thấy đau sao?”
Hạ Duy không biết thế nào, cô ấy kinh hoảng bắt cổ, trong miệng thét lên a a.
Con côn trùng kia không biết đã đi về đâu, trên cổ Hạ Duy có vài vết cào, đều chảy máu, do chính cô ấy gãi, da còn bên trong kẽ hở móng tay cô ấy.
Hoàng Đan không có di dộng, Hạ Duy có, cậu mượn lên mạng tìm kiếm rồi đưa qua,“Tôi không nhìn lầm thì đây là con ve chó.”
Hạ Duy biết đó là côn trùng gì, ngược lại thì không sợ như vậy nữa, cô ấy giữ đến chổ bồn nước rửa:’’Ghê tởm chết đi được.”
Hoàng Đan hỏi,“Cậu có muốn đến bệnh viện xem không?”
Hạ Duy nói không sao, cô ấy a một tiếng,“Thật ghê tởm, Thư Nhiên cậu có thể lấy giùm tôi cái túi treo sau bàn vẽ không?”
Hoàng Đan đi lấy cho cô ta.
Hạ Duy nhanh chóng cắt hết móng tay, cô ấy thả lỏng, nói cám ơn Hoàng Đan, sau đó mới trả lời người đến đây xem tình hình.
Lúc này Hạ Duy cười đẹp vô cùng, đứng trong đám người là một ngôi sao, hấp dẫn ánh mắt người khác, giống như vừa rồi la to không phải cô ấy vậy.
Hoàng Đan thu hồi tầm mắt, đem lộn xộn tin tức tạm thờ thu lại hết.
Cậu nhớ người mà Hạ Duy và Lâm Mậu nói đến, dây thần kinh trong đầu có đôi chút run lên, không biết có phải hay không……
Lâm Mậu cảm thấy cái bonwe của mình sở dĩ gặp nạn là do Thẩm Lương hại, giữa trưa trong lòng cậu ta cả một bụng lửa giận nên không đến phòng của đối phương chơi.
Hoàng Đan chuẩn bị ngủ ngủ trưa, Lâm Mậu càng muốn kéo cậu đi ra ngoài chơi.
Sân trường đại học nông nghiệp rất lớn, trên sân bóng rổ chỉ có mấy người đang vận bóng chuyền bóng, đổ đầy mồ hôi, Hoàng Đan bị Lâm Mậu kéo vào,cùng nhau xem bóng.
Lâm Mậu xem ngứa tay nhột chân,“Bên kia có siêu thị nhỏ, tôi đi mua bóng rổ, hai ta làm một trận đi?”
Hoàng Đan lắc đầu,“Không chơi.”
Lúc trước đến trường, sau khi học xong thời gian còn lại đều dùng để xem sách, không thích làm mình đổ đầy mồ hôi.
Lâm Mậu mắng một tiếng,“Trương Thư Nhiên, cậu thả bồ câu cho tôi hả? Mấy ngày hôm trước luôn miệng nói muốn cùng đọ sức không phải là cậu à?”
Tâm Hoàng Đan nói, không phải tôi.
Lâm Mậu vẫy tay,“Được rồi, Trần Thời nói muốn ở đây hai ngày, đến lúc đó tôi chơi với anh ta cũng được.”
Hoàng Đan biết Lâm Mậu đang nói học sinh học lại vẽ tranh rất đẹp, vô cùng sợ xe kia,“Anh ta sinh giờ Thìn sao?”
Lâm Mậu nói,“Không phải giờ Thìn, là Thời của thời gian đó.”
Hoàng Đan a một tiếng,“Hiểu rồi.”
Lâm Mậu nhìn thấy một nam sinh nhảy lên úp rổ bằng một tay, cậu ta kích động đứng lên nhảy nhót vài cái, trong miệng kêu tốt lắm.
Hoàng Đan không tâm tư xem bóng,“Anh ta đến đây làm gì?”
“Thăm người thân.”
Lâm Mậu ngồi trở lại trên bậc thang, thở phì phò nói,“Ài, nếu bố đây cao một chút thì tốt rồi, lực bật lên cũng rất bình thường, aiiii, không giống thằng cha Trần Thời kia, anh ta nhảy lên ném bóng, bố đây hoàn toàn không lấn át được.”
Hoàng Đan còn muốn hỏi nhiều một chút thi Lâm Mậu đã vọt tới trên sân thể dục.
Buổi chiều Lâm Mậu cũng không nói chuyện với Thẩm Lương, đặc biệt mang thù, lòng cũng nhỏ lại, cậu ta gần như cũng không cảm thấy buổi sáng làm đã làm gì sai.
Hoàng Đan lúc ấy không ở phòng vẽ tranh, không rõ giữa Lâm Mậu và Thẩm Lương từng xảy ra chuyện gì, cậu hỏi Chu Kiều Kiều, đối phương chỉ nói là vì một nữ thần gì đó, phản bội bạn bè, một vở kịch lớn vừa diễn ra.
Trong phòng vẽ tranh có vài nhóm tĩnh vật, hoa quả bày lên phần lớn đều là giả, số ít là thật, lần nữa đặt lên từ tươi mới đến khô quắt rồi lấy xuống thay cái mới, có đôi khi còn bị người ta đánh cắp để ăn.
Lâm Mậu ăn vụng một trái quýt nhỏ, tìm trái giả thay thế, cậu ta mau hủy thi diệt tích, đem bàn vẽ của mình hướng đến bàn của Hoàng Đan,“Thư Nhiên, thế nào?”
Hoàng Đan lắc bút vẽ ở trong thùng nước, dành thời gian nhìn một chút,“Màu sắc rất bẩn, không phải màu vốn có.”
Lâm Mậu vò đầu một cái,“Ài, cậu sửa giúp tôi đi.”
Hoàng Đan nói,“Thuốc màu có chút khó che phủ, chờ cậu vẽ xong tôi sẽ thử một chút.”
Hoàng Đan chỉ Lâm Mậu sửa lại chùm nho, nét vẽ bên trong rất sinh động, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được thành quả trong đó.
Lâm Mậu nheo mắt lại, gõ bùm bùm lên,“Cậu sửa như vậy, còn không bằng không thay đổi luôn cho rồi, đợi một lát thầy giáo đến đây, nhất định biết không phải do tôi vẽ.”
Chu Kiều Kiều thăm dò,“Yên tâm đi, thầy đến cũng sẽ không xem đâu, sợ mắt bị mù đó.”
Hoàng Đan nói,“Sự phản chiếu trong phần tối sẽ dẫn đến một chút màu tím.’’
Năng lực tiếp thu của Chu Kiều Kiều không tồi, vừa nói đã hiểu, đã hiểu thì có thể nắm giữ, cô vẽ lên vài nét màu tím trong phần phản chiếu,“OK.”
Đem bút và bảng màu ném vào trong thùng nước, Chu Kiều Kiều làm nũng với ba cô,“Ba, con đói bụng đói, ba đi mua điểm tâm cho con ăn đi.”
Ba Chu tức giận nói,“Suốt ngày chỉ có biết ăn thôi.”
Tuy nói như vậy, ông lại không dây dưa một phút nào đi ra khỏi phòng vẽ tranh để mua đồ cho con gái ăn.
Hạ Duy thở dài, dùng thuốc màu thuần trắng chấm ánh sáng, tô một mảng lớn,“Kiều Kiều, thật hâm mộ cậu nha, đổi lại ba tôi thì sẽ mặc kệ chết sống của tôi.”
Động tác buộc tóc đuôi ngựa Chu Kiều Kiều dừng lại,“Hâm mộ tôi? Đừng đùa, ba tôi mỗi ngày đều coi tôi như phạm nhân mà nhìn chằm chằm, chỗ này không thể đi, chỗ đó cũng không thể đi, cậu không nhìn thấy à?”
Hạ Duy bắt đầu vẽ một đường trắng chổ phản chiếu, tránh không được, ‘’Có phúc mà không biết hưởng.”
Chu Kiều Kiều hừ nói,“Thật không biết ai mới là có phúc mà không biết hưởng đây.”
“Cậu tự xem xem, trong phòng vẽ tranh có ai có thể sử dụng Marie’s, thuốc màu trắng mua một lần mười mấy lọ, ai dùng cũng không sao cả, còn có cậu mặc quần áo hàng hiệu, kiểu dáng lại không hề lặp lại, Hạ Duy, đừng cho là tôi không biết cậu đang suy nghĩ gì.”
Hạ Duy cười một tiếng,“Kiều Kiều, vậy là cuối cùng cậu cũng thừa nhận ghen tị với tôi rồi.”
Mặt Chu Kiều Kiều đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói câu,“Bệnh thần kinh, mặc kệ cậu!”
Hoàng Đan bên cạnh cảm thấy sửng sốt, ngày hôm qua cậu mới tới cho đến hiện tại thôi thì đã thấy hai nữ sinh này nhiều lần xuất hiện đấu khẩu, thỉnh thoảng châm chọc khiêu khích, nhưng mà không có lần nào thật sự trở mặt cả
Lâm Mậu và Thẩm Lương cũng vậy, chưa bao giờ thật sự động tay động chân.
Ở giữa mấy người này, hình như trừ quan hệ trong phòng vẽ tranh học, còn tồn mối liên hệ nào đó, làm cho bọn họ bất luận thế nào cũng sẽ không cãi cứng với nhau.
Qua một hồi, di động Hạ Duy vang, một tay cô nhận điện thoại,một tay kéo dây kéo túi:’’Đến nhà ga rồi sao? Em đón anh, không sao,không sao đâu, em học vẽ xong rồi, thật, quan tâm bọn họ làm gì chứ? Một mình em đi không được sao……”
Lâm Mậu đi WC xong trở về, sát vai Hạ Duy, nghe được lời cô thì chạy đi vào kêu Thẩm Lương,“Đi đi đi, đến nhà ga đón Trần Thời!”
Thẩm Lương lấy dao nhỏ cạo sạch thuốc màu bên trong hộp màu, không ngẩng đầu lên nói,“Anh ta cũng không phải tổ tiên của tôi? Muốn đi các người đi đi, tôi không đi.”
Lâm Mậu giật dao nhỏ trong tay gã,“Tỏ ra khó chịu làm gì chứ, buổi tối còn phải cùng nhau xuống tiệm ăn nữa kìa.”
Thẩm Lương bị khoác vai Lâm Mậu đi ra bên ngoài,“Trên người tôi không có tiền.”
Lâm Mậu nói,“Đến lúc đó chia đều, phần của cậu tôi ra, bạn chí cốt,anh em cũng đừng bức ép nhau nữa.”
Sau lưng vang lên tiếng Hoàng Đan,“Lâm Mậu, cậu không lấy túi của mình à.”
Lâm Mậu nghe vậy, lập tức chạy về cầm túi vải buồm, cậu ta cũng là kiểu đầu nóng lên theo sau vừa nói,“Thư Nhiên, cậu muốn đi không?”
Hoàng Đan đang muốn mở miệng, Chu Kiều Kiều giành nói trước cậu,“Đó là người ở trường học các cậu, Thư Nhiên lại không quen biết, cậu ấy không thích góp náo nhiệt đâu, làm không tốt có thể nóng mặt lạnh mông nữa, phải không Thư Nhiên.”
Lâm Mậu nói,“Vậy được, tôi đi trước……”
Hoàng Đan đánh gãy Lâm Mậu,“ Tranh màu nước của tôi xong rồi, dù sao cũng không có chuyện gì khác.”
Chu Kiều Kiều nhìn hai người bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, nhịn không được nói với cha cô,“Học sinh học lại kia nhất định rất cao ngạo, Thư Nhiên sao lại muốn đi chứ, đây không phải tự tìm không thoải mái cho mình sao?”
Ba Chu nói,“Kết giao nhiều bạn bè cũng không phải chuyện xấu.” Chu Kiều Kiều bĩu môi không đồng ý, đổi giấy vẽ bắt đầu luyện tập vẽ tiếp.
Từ đại học Nông Nghiệp đến nhà ga là cả một đoạn đường dài, Thẩm Lương đề nghị ngồi xe bus, Hạ Duy không chịu, nói người đã đến nhà ga, ngồi xe bus còn không biết lúc nào sẽ đến nữa.
“Đừng nói nhiều nữa, tôi bỏ tiền xe.”
Hạ Duy vừa thốt ra lời này, vừa rồi còn cảm thấy thuê xe là không cần thiết, còn khó chịu, ngồi xe bus sẽ thoải mái hơn Lâm Mậu và Thẩm Lương đều ngậm miệng lại.
Hoàng Đan đang trong thời gian tiếp cận nên cậu không tham dự loại thảo luận này.
Ở cửa trường học đón chiếc taxi ven đường, Hạ Duy ngồi phía trước, ba người Hoàng Đan ngồi phía sau.
“Chị gái à, đi nhà ga.”
Hạ Duy nói xong thì gọi điện thoại,“Chúng em đã xuất phát, rất nhanh sẽ đến, không được, đã nói đón anh mà, cứ như vậy đi, anh đừng chạy lung tung đó.”
Ngồi phía sau rất im lặng.
Hoàng Đan và Thẩm Lương ngồi dựa vào cửa xe, Lâm Mậu ngồi giữa bọn họ, xe xóc nảy, đầu có thế sẽ đụng vào nóc xe, cậu ta có bộ đầu con nhím, cách một lát lại phải sửa đổi kiểu tóc.
Trong xe chỉ có giọng nôn nóng của Hạ Duy,“Sao lại chưa tới nữa?”
Lái xe là phụ nữ trung niên, chị ta nói đùa,“Bạn học, xe tôi là xe bốn banh, không mọc được cánh, không thể bay lên trên trời được đâu.”
Mặt Hạ Duy đỏ bừng,“Trên mạng nói chỉ cần hơn hai mươi phút.”
Phụ nữ trung niên cười nói,“Quốc khánh còn chưa kết thúc, xe nhiều nên rất dễ bị kẹt xe.”
Hạ Duy không nói nữa.
Phụ nữ trung niên nhìn tình hình giao thông,“Bạn học đến nhà ga đón bạn trai hả?”
Hạ Duy nói không phải cũng không nói gì khác.
Đến nơi, Hạ Duy xông vào đầu tiên, cô ta chạy lên, tóc dài sau vai bay bay, đôi chân dài mang vớ đen càng thêm đẹp mắt.
Lâm Mậu nói thầm,“Cô ấy rất muốn nhưng đáng tiếc Trần Thời không có ý gì với cô ấy cả.”
Hoàng Đan không nghe rõ,“Cậu nói cái gì?”
Lâm Mậu đem tay đặt ở sau đầu,“Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, nói như thế này đúng không, Thẩm Lương?”
Thẩm Lương từ dưới xe đã căng khuôn mặt, gã đi ở cuối cùng, bước chân rất chậm,’’Ừ, là nói như vậy, tôi hiểu tấm lòng của cậu mà.”
Lâm Mậu mắng một tiếng.
Ba người Hoàng Đan chờ ở cửa, không bao lâu, bọn họ đã nhìn thấy Hạ Duy từ bên trong đi ra, bên cạnh còn có thêm một nam sinh.
Nam sinh có thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, mặc sơmi trắng quần jean đơn giản, trên chân là một đôi giày bóng rổ, một tay hắn cầm túi, cúi đầu cùng Hạ Duy nói cái gì đó, tóc mái trên trán rũ xuống che đi mặt mũi dịu dàng ngoan ngoãn.
Nhưng trong nháy mắt nam sinh ngẩng đầu, vô lại và sắc bén phụt ra, dịu dàng ngoan ngoãn chỉ là ảo giác mà thôi.
Có thể do ngồi xe lửa nên sắc mặt nam sinh rất tái nhợt.
Hoàng Đan vốn đang ngồi xổm trên bậc thang cùng Lâm Mậu và Thẩm Lương, khi cậu nhìn thấy người tới thì đứng lên, híp mắt dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn.
Lâm Mậu lướt qua Hoàng Đan chạy đến cười cười nói nói với Trần Thời,“Bạn cùng phòng em cũng đến nữa.”
Hoàng Đan nghe được Lâm Mậu kêu tên của mình thì cất bước tới gần, đứng ở trước mặt nam sinh, khi cậu nhìn thẳng, tầm mắt chỉ có thể dừng ở trên yết hầu của đối phương, không thể không ngẩng đầu lên nhìn.
Đỉnh đầu vang lên giọng nam sinh hơi khàn,“Thư Nhiên đúng không, chào cậu.”
Hoàng Đan nhìn tay đưa ra, cậu đưa tay cầm lấy, chạm đến xúc cảm thô ráp, nhất thời quên buông tay ra.
Lâm Mậu và Hạ Duy bên cạnh không rõ ràng lắm.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Lương chậm rãi lại đây, Trần Thời thu hồi tay bỏ vào trong túi, lúc này mới đánh vỡ bầu không khí quái dị.
Đoàn người tìm tiệm cơm ăn một bữa.
Lượng cơm nam sinh ăn rất lớn, bốn người ăn rất nhiều, Hạ Duy ăn ít nhất, cô ấy đã lén lút đi thanh toán tiền.
Trần Thời bóp mi tâm,“Hạ Duy, không phải nói để anh trả sao?”
Hạ Duy cười cười,“Không có bao nhiêu tiền mà.”
Tay sai Lâm Mậu hắc hắc cười,“Hạ mỹ nữ, nhận tôi làm em trai đi, tôi cam đoan vì cậu mà sai đâu đánh đó luôn.”
Hạ Duy ghét bỏ nói,“Cậu mở mắt ra trước đi.”
Lâm Mậu cho cô một liếc mắt.
Trần Thời nghiêng đầu, phát hiện thiếu niên nhìn mình, hắn vuốt ve miệng ly rượu,“Từ nhà ga cậu đã bắt đầu nhìn tôi như vậy, sao nào, chúng ta từng gặp qua à?”
Hoàng Đan nói,“Không có.”
Cậu nhớ lại từng màn từ lúc rời nhà ga, bên ngoài rất nhiều xe đậu, nam sinh xuất hiện thay đổi rõ ràng, hắn bỏ một tay đã nắm thành đầu quyền còn lại vào trong túi.
Sau khi ngồi trên xe, tình trạng nam sinh so với miêu tả Lâm Mậu còn nghiêm trọng hơn.
Hoàng Đan ngồi sát nam sinh cũng không dám nói chuyện với hắn, bởi vì hắn gần như đã sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên.
Ăn miếng đồ ăn, Hoàng Đan lại nhìn, lúc này nam sinh giống như người bình thường không có chuyện gì, khóe miệng nhướn lên độ cong miễn cưỡng cứ như người trong xe là một người khác vậy.
Phát giác ánh mắt thiếu niên rất phức tạp, Trần Thời đốt điếu thuốc, thành thạo để lên miệng hút một cái,“Lâm Mậu, bạn cùng phòng này của cậu rất đáng yêu.”
Hoàng Đan chú ý tới thói quen nhỏ của nam sinh, hắn sẽ cầm hộp thuốc lá xoay hai vòng trên mặt bàn rồi để bật lửa úp lên.
Lâm Mậu cho rằng bạn cùng phòng sẽ không vui, dù sao không người nam nào thích người khác dùng từ đáng yêu để hình dung bản thân mình, nhưng cậu ta đã lầm,“Thư Nhiên, cậu không tức giận sao?”
Hoàng Đan nói,“Không tức giận.”
Cằm Lâm Mậu nhanh rớt trên bàn,“Mẹ kiếp, cậu hiện tại thật sự là…… Ngay cả tôi cũng muốn ăn hiếp cậu.”
Hoàng Đan nói,“Cậu không ăn hiếp không được tôi đâu.”
Lâm Mậu nghe giọng điệu nghiêm túc của cậu, nửa ngày đều chưa khép miệng lại được.
Hạ Duy cắm một câu,“Lâm Mậu cậu ăn hiếp Thư Nhiên làm gì? Cậu ấy là một người tốt mà.”
Giữa trưa cô ấy thay một váy liền trắng, mặc áo sơmi hồng kẻ vuông, cổ áo và tóc xõa có thể che khuất vết cào trên cổ, thế nhưng cái mặt vẫn trắng như vậy
Đúng lúc này, từ lúc Trần Thời xuất hiện, Thẩm Lương nói cũng rất ít lại tự nhiên thả cái rắm.
Đồ ăn trên bàn mới dọn lên không bao lâu,có hai món mới vừa dọn lên, còn tỏa ra hơi nóng, cái rắm kia thả rất không đúng lúc.
Hạ Duy nắm mũi,“Ai làm vậy?”
Lâm Mậu cũng nhảy dựng lên,“Thẩm Lương, có phải cậu thả hay không? Mẹ kiếp, nhất định là thằng nhóc cậu rồi!”
Mặt Thẩm Lương không đổi sắc,“Một cái thôi mà, không có cái gì không dám thừa nhận cả, nhưng mà cái rắm vừa rồi không phải tôi thả.”
Trừ Trần Thời, Hạ Duy và Lâm Mậu đều đem ánh mắt ném về phía Hoàng Đan ngồi kế bên Thẩm Lương.
Thẩm Lương với dáng vẻ nhịn thở cũng nhìn qua.
Hoàng Đan nói,“Sẽ còn nữa.”
Cậu nói xong thì từ trên ghế đứng lên, rồi đi đến vị trí cách đó không xa.
Ngay sau đó, âm thanh từ vị trí của Thẩm Lương phát ra, lúc này đã không còn Hoàng Đan chỉ có mình gã, muốn úp nồi lên đầu người khác đã là chuyện không thể rồi.
Dưới ánh mắt khinh thường của Hạ Duy và Lâm Mậu, Thẩm Lương cứng rắn che bụng, xanh mặt đi toilet.
Lâm Mậu tò mò hỏi,“Thư Nhiên, sao cậu biết Thẩm Lương sẽ còn thả nữa?”
Hạ Duy cũng tò mò, cảm giác không thể tưởng tượng được.
Hoàng Đan nói mình đoán, không nắm chắc mười phần,“Cậu ấy ăn bị đau bụng, vừa rồi lúc tôi đi WC, nghe thấy cậu ta ở bên trong cách gian thả vài cái.”
Hạ Duy và Lâm Mậu,“……”
Trần Thời đối diện không lên tiếng cười,“Thật rất đáng yêu.”
Cơm nước xong, Lâm Mậu đề nghị đi tiệm nét
Trần Thời dựa vào lưng ghế dựa,“Tối mai rồi đi, hôm nay ngồi xe mệt mỏi, không có sức lực gì.”
Hạ Duy nói,“Vậy chúng ta về phòng vẽ tranh đi, vừa lúc tối nay vẽ vật thực nữa.”
Trần Thời gẩy tàn thuốc vào bên trong ly rượu,“Cũng được.”
Hoàng Đan thu hồi ánh mắt liếc nhìn không dễ nhận trên mặt Thẩm Lương
Buổi tối Hạ Duy làm người mẫu.
Thầy Lưu cũng cầm bút vẽ, những người khác đều ngồi vây quanh ông, thuận tiện cho hai mắt nhìn.
Lâm Mậu kêu Trần Thời sửa bức vẽ cho cậu ta, Trần Thời không đồng ý,“Cậu vẽ Hạ Duy thành nam, tôi không đổi được.”
“Có chổ nào giống nam chứ,không phải em còn vẽ hai khuyên tai của cậu ấy sao?”
Lâm Mậu phát hiện cái gì thì lấy cục tẩy xóa mặt Hạ Duy, không biết thế nào mà bản thân vẽ mặt trái xoan của đối phương lại biến thành mặt chữ điền nữa.
Trần Thời liếc mắt xem thiếu niên bên cạnh Lâm Mậu, hắn giật giật tay,muốn sửa hai nét nhưng lại nhịn xuống, chỉ đưa ngón tay chỉ một chỗ,“ Khóe mắt của Tiểu Duy vẽ ra từ bên trong.”
Trần Thời nhướn mày,“Em ấy làm người mẫu không biết bao nhiêu lần rồi.”
Hạ Duy trưởng thành xinh đẹp, rất tự tin với gương mặt của mình, bất luận là phòng vẽ tranh này hay là ở trong trường học, cô ấy đều làm người mẫu rất nhiều lần.
Hoàng Đan nhận ra tầm mắt Hạ Duy đảo qua bên này, không phải dừng trên người cậu hay Lâm Mậu, mà chỉ tập trung Trần Thời, trong tầm mắt có sùng bái rõ ràng.
Thấy thiếu niên cầm bút chì, chậm chạp không nhúc nhích, Trần Thời đưa một chân nâng về phía trước, chạm một cái phía sau lưng cậu,“Đang ngẩn người cái gì đó?”
Hoàng Đan nói,“Không có.”
Cậu nghe tiếng bước chân, nam sinh đã đi, đến phía sau chuyển ghế dựa xoạc chân ngồi xuống hút thuốc.
Ba giờ sau, tranh mỗi người vẽ đều đặt xuống đất, đặt cùng với nhau, ai vẽ tốt, ai vẽ kém, liếc nhìn thì có thể nhìn ra.
Thầy Lưu bình phẩm từng cái, khi đến của Chu Kiều Kiều, ông cười lắc đầu,“Nếu em không có ở đây, tôi còn tưởng tranh của em mới vừa bị người ta đạp qua chứ.”
Bên trong tiếng cười vang mọi người,mặt Chu Kiều Kiều đỏ như bị lửa đốt,“Là vẽ hơi dơ một chút thôi.”
Thầy Lưu nói,“Nhưng mà lại có vài phần giống dáng vẻ của Hạ Duy.”
Chu Kiều Kiều đắc ý lên.
Ai cũng biết bình thường Chu Kiều Kiều vẽ hình rất không chuẩn, mặc kệ là ai làm người mẫu, cô điều vẽ không khác nhau lắm, chỉ có lần này là ngoại lệ.
Hạ Duy nhìn bức tranh rồi nhìn Chu Kiều Kiều, cũng cảm thấy khó có thể tin,“Kiều Kiều, có phải mỗi ngày cậu đều nhìn chằm chằm tôi nên mới có thể vẽ giống tôi như vậy không?”
Chu Kiều Kiều chùi bụi bút chì lên trên quần, dù sao không cần tự mình đi rửa,“Có người á, tự yêu mình quá rồi.”
Hạ Duy lười so đo với cô.
Mọi người đối với một người mẫu vẽ vật thật, vẽ mặt ra đều là đủ loại, có thể vẽ giống đã là không tệ rồi, sợ nhất rõ ràng nhìn mặt một người mặt, khi vẽ ra lại không biết là ai.
Vừa rồi khi thầy Lưu xem tranh Chu Kiều Kiều vẽ, Lâm Mậu còn cười rất lớn, chờ đến khi thầy Lưu nói cậu ta vẽ giống mặt cậu ta thì lại cười không nổi nữa.
Chu Kiều Kiều nói,“Cậu và Hạ Duy không hổ là bạn cùng lớp, đúng không Thư Nhiên.”
Hoàng Đan không tập trung,“Hả?”
Chu Kiều Kiều ai tiếng,“Xem như tôi chưa nói gì.”
Phương pháp vẽ của Thẩm Lương và thầy Lưu cùng một đường, rất nhiều chỗ đều có thể nhìn được dấu vết dùng ngón tay hoặc giấy vệ sinh mài qua, đường nét được xử lý rất nhẵn nhụi, cũng rất mềm mại.
Thầy Lưu cho đánh giá rất cao,“Vẽ cằm ngắn một chút, tóc ở cổ thay đổi nhỏ một chút thì sẽ càng tốt hơn.”
Thẩm Lương nghiêm túc nhớ kỹ, hoàn toàn không có một tia một hào tâm cao khí ngạo nào.
Vẽ Hạ Duy giống đến thần kỳ là do Hoàng Đan vẽ, chỗ khóe mắt xử lý vô cùng tốt, được Trần Thời chỉ vẽ, chỉ có thể là một Hạ Duy chân thực.
Đến bản thân Hạ Duy cũng cảm thấy giống, cô vui vẻ nói,“Thư Nhiên, trừ Trần Thời, cậu là người thứ hai vẽ giống tôi nhất đó.”
Tranh thầy Lưu ở bên cạnh, Hạ Duy nói như vậy, ông cũng không lộ ra biểu cảm thay đổi gì.
Bởi vì chi tiết nhỏ ở vị trí khóe mắt Hạ Duy ông vẫn chưa bắt đến được.
Ai vẽ càng giống, mọi người đều có thể nhìn ra, tuy rằng tranh thầy Lưu vẽ về các phương diện Hoàng Đan hiện tại đều không thể so sánh, thế nhưng hình vẽ trên đó chính xác là kém một phần.
Vẽ xong vật thực, mọi người đều kết nhóm rời đi.
Hạ Duy và Lâm Mậu tôi một câu cậu một câu hỏi Trần Thời, buổi tối hắn ở chỗ nào, ngày mai tới phòng vẽ tranh hay không, đêm mai mấy giờ gặp mặt để đi quán net, vấn đề rất nhiều.
Hoàng Đan đi ở phía sau, Thẩm Lương đi bên cạnh cậu, im hơi lặng tiếng tản ra hơi thở u ám.
“Anh ta có đụng đến bức vẽ của cậu không?”
Bên tai vang lên giọng nói, Hoàng Đan hoàn hồn,“Không có.”
Thẩm Lương cười một tiếng,“Tôi nghĩ cũng đúng, anh ta không để người khác vào mắt, ai kêu anh ta sửa tranh còn phải xem tâm trạng của anh ta, so với thầy giáo còn phô trương hơn.”
Hoàng Đan nhíu mi, cảm thấy Thẩm Lương rất quái gỡ, nhưng cậu không nói cái gì.
Thẩm Lương nhìn cậu một cái,“Tôi nói với cậu, cậu sẽ không nói với Lâm Mậu chứ? Dù có nói cũng chẳng sao cả.”
Hoàng Đan nói,“Vậy sao cậu nói với tôi làm gì?”
Thẩm Lương nhún nhún vai,“Ai bảo tối nay anh ta chỉ cho cậu vẽ, nếu không phải do anh ta, đêm nay bức họa của cậu sẽ kém rất nhiều.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu nghĩ, Thẩm Lương đang thừa nhận tài nghệ không bằng người khác, lại không khống chế được mà ghen tị.
Đêm nay tự thầy Lưu khóa cửa, trước khi rời phòng vẽ tranh ông đã kiểm tra tỉ mỉ một lần, không buông tha một góc nào, xác định không có người nào trốn ở sau bàn vẽ thì mới đi.
Ngày hôm sau trong phòng vẽ tranh nổ tung, bởi vì tất cả những bức tranh của Hạ Duy đều không có mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]