Hoàng Đan cách một lát thì nhìn di động một lần.
Bình thường chớp mắt thời gian trôi qua rất nhanh, giờ phút này, một phút một giây trôi qua càng lúc càng chậm hơn.
Trên người Hoàng Đan toàn là mồ hôi,có gió thổi vào từ ngoài ban công, mang theo từng tia lạnh lẽo của đêm khuya chui thẳng vào bên trong lỗ chân lông, cậu bất giác rùng mình một cái.
Còn bốn mươi phút nữa A Ngọc dậy.
Hoàng Đan nằm không thoải mái,cậu xuống giường đi đến chỗ ban công, bên ngoài chỉ có một chút ánh trăng mỏng manh,xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Trước mắt có một mảnh màu trắng, Hoàng Đan lui về phía sau một bước, thấy rõ màu trắng đó là một cái túi nilon từ ban công lớn thổi qua đây bay xuống đến bên chân,cậu nuốt nuốt nước miếng,tới gần mép ban công,thò cổ nhìn ban công lớn ở bên cạnh.
Chó đâu rồi?
Nửa người Hoàng Đan trên nghiêng về phía trước,chống tay lên vách tường lạnh lẽo nhưng vẫn không nhìn thấy còn chó,cậu không tìm thấy vật nhỏ nào trên mặt đất vì vậy mới đi vào phòng lấy một cái nắp bình trà xanh ra.
Khi nắp bình rời khỏi ngón tay Hoàng Đan,nó từ ban công nhỏ bay đến ban công lớn lăn lộn mấy vòng ở trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nếu con chó ngủ ở trong ổ của nó thì khi nghe tiếng động này, nó sẽ tỉnh dậy.
Hiện tại có phải đã đủ để xác định con chó không ở ban công không?
Hoàng Đan nhíu mi,khi cậu đóng cửa ban công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511184/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.