Hoàng Đan ngồi xổm xuống gạch men sứ nhặt kính rồi đeo lên mắt, phảng phất như đang trong sương mù trắng xóa mờ mịt,cậu lấy ngón tay lau tròng kính nhưng vẫn là một mảnh mơ hồ,vậy thì chi bằng không mang luôn cho xong.
Vừa rồi người đàn ông quơ một phát đã đánh bay kính mắt của cậu,nếu lệch thêm một chút nữa thì mũi cậu đã bị đánh trúng luôn rồi.
Hoàng Đan kéo góc áo lau tròng kính,nếu mũi bị người đàn ông đánh thì cũng đỡ rồi,cậu tuy rằng sẽ khóc đến chết nhưng đồng thời cũng có thể có lợi một chút, có thể da mặt dày nói mình cũng là người bị hại.
Hiện tại với tình hình này,một khoản tiền sẽ không cánh mà bay đi mất.
Giang Hoài lật di động ướt sũng ra, móc pin, lấy thẻ nhớ nhỏ trong khe bỏ vào trong túi rồi để điện thoại di động màn hình bị vỡ lên trên bệ cửa sổ, hắn nhét hết quần áo còn lại vào bên trong máy giặt sau đó đậy nắp lại.
“Tôi muốn một cái giống như vậy,cùng một màu,tranh thủ nhanh lên cho tôi.”
Hoàng Đan đeo kính,tròng kính nhìn không rõ ràng,mặt người đàn ông cũng mơ hồ:“Tôi có nhắc nhở anh rồi.”
Giang Hoài cười nhạo:“Cho nên,cậu muốn quỵt nợ phải không?”
“Không có quỵt nợ.”
Hoàng Đan qua lấy di động người đàn ông, dùng vạt dưới T shirt lau nước phía trên.
Cậu tìm lời lẽ coi được một chút, khiến bản thân thoạt nhìn không đến mức ngu ngốc:“Sàn trong phòng vệ sinh có nước, rất ướt, chân tôi mang dép lê lớn, đế cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511176/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.