Khi Ngô Thúy Linh bị Lưu Đông Lai dẫn đi, có người nhìn thấy.
Không khí trong thôn giống như bị ném vào một quả bom,bùng nổ hoàn toàn,hàng xóm láng giềng hoảng sợ chạy ra cửa xem,bọn họ không có cách nào tin tưởng được một người phụ nữ an phận thành thật, cổ tay mảnh khảnh như vậy, ngày lễ ngày tết giết gà điều nhờ người khác đến giúp đỡ,đến mổ heo cũng không dám ở lại bên cạnh xem, sao có thể làm ra chuyện không có lương tâm như vậy.
Trong thôn nhiều người bắt đầu nghị luận lên,so với làm việc nhà nông còn có sức lực hơn.
“Thật nhìn không ra, Tiểu Ngô đọc sách nhiều năm như vậy, từng học đại học, biết viết thơ, rất có học vấn, người cũng chịu khó giỏi giang, không nghĩ ngay cả mẹ chồng mình cô ta cũng ra tay được, không sợ bị thiên lôi đánh xuống hay sao.”
“Đúng đó,chúng ta còn thường xuyên nói cô ta hiếu thuận, đảm đang, hiểu chuyện, biết hầu hạ mẹ chồng,chăm sóc trong nhà,lo liệu xử lý tốt hết mọi chuyện bên trong bên ngoài, mười dặm tám thôn đốt đèn lồng cũng không tìm ra đứa con dâu thứ hai tốt như vậy.”
“Lòng người khó đoán, đầu năm nay loại người nào cũng có,làm sao nhìn được tim đối phương là đen hay là đỏ chứ.”
“Aiiiii,tôi vừa mới nghĩ cô ta ở cùng chúng ta một chỗ, nói chuyện làm việc điều như vậy,có cảm giác thân thương vậy mà.”
“Tôi cũng vậy, đáng sợ thật, cô ta giấu sâu thật đó.”
“Vương Nguyệt Mai chết thật thảm, nghe ông chủ tôi nói, bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511141/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.