Lần đầu Hoàng Đan nói ngoài cửa sổ có người, là cậu nói bừa để dời đi sự chú ý của người đàn ông, không muốn cả người bị ẩm ướt xấu hổ. 
Không ngờ sẽ xuất hiện thật. 
Lời nói đúng là không nên nói lung tung. 
Hoàng Đan ghé sát bên tai người đàn ông, nhỏ giọng nói:”Anh,anh mau nhìn đi.” 
Lý Căn thấy trong giọng nói thanh niên có vài phần kỳ lạ, hắn nghiêng mặt qua nhìn lại. 
Ngoài cửa sổ quả thực có bóng hình dáng đen sì. 
Lý Căn đặt tay trên môi Hoàng Đan,làm khẩu hình xuỵt một tiếng, chân hắn bước nhẹ nhàng đi tới nơi đó, đột nhiên đẩy cửa sổ ra. 
“Thúy Linh?” 
Ngô Thúy Linh dọa giật mình:”Anh cả, anh còn chưa ngủ à?” 
Lý Căn nói:”Sắp ngủ.” 
Hắn nhíu mày:”Em đứng ở đây làm gì vậy?” 
Ngô Thúy Linh nói:”Buổi tối em uống nhiều nước,mới đi nhà xí trở về, nghe được tiếng của Đông Thiên, nghĩ đến hai người đang cãi nhau nên tới đây nhìn xem.” 
Lý Căn nhìn cô, mặc một bộ đồ ngủ họa tiết hoa vỡ, lộ ra một đoạn tay chân trắng nõn, dung mạo bình thường,mặt càng trắng hơn, ở dưới bóng đêm nhìn vô cùng mong manh dọa người. 
“Không có cãi nhau, em ấy nói mớ đó.” 
“A, em còn thấy kỳ lạ, thì ra là Đông Thiên đang nói mớ à.” 
Ngô Thúy Linh hỏi:”Vậy anh cả ngủ ngon,ngày mai còn phải dậy sớm nữa.” 
Lý Căn nói:”Ngủ ngon.” 
Ngô Thúy Linh không nói thêm nữa:”Em đi ngủ, anh cả cũng ngủ sớm chút đi.” 
Lý Căn đóng cửa sổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511133/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.