Nửa ngày sau Lý Căn mới hiểu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đen đi.
Hắn liếc liếc mắt nhìn thanh niên, cười nhạo nói, “Thế mày là hàng gì bối?”
Hoàng Đan nói, “Rất rõ ràng, em là hàng tiểu bối.”
Lý Căn nghẹn họng, chưa từng thấy người nào thành thật như vậy.
Hoàng Đan rũ mắt, thấy ống quần dưới chân dính nước tiểu của mình, thái dương cậu hơi giật giật.
Có người gọi Lý Căn, nói là phim bắt đầu chiếu rồi.
Lý Căn dẫm dẫm tàn thuốc trong bụi cỏ, xoay người đi luôn, không thèm gọi Hoàng Đan, cũng không mất công cười nhạo vì đây không phải người quá quan trọng.
Hoàng Đan xoa xoa tay lên quần, vừa rồi đỡ anh em nhà mình xi xi, trên tay có mùi.
Hồ nước gần nhất cách một đoạn đường, cậu không thể rửa tay.
Hoàng Đan cố gắng dời lực chú ý đi nghĩ, tính cách hướng nội và quái gở rất khác nhau, người trước là lãnh đạm, chưa chắc đã không có bạn bè, còn người sau là cự tuyệt thế giới bên ngoài, nhất định sẽ không làm bạn với ai được.
Nguyên chủ có đồng thời cả hai loại này, xem ra trong mắt người cùng thôn, anh ta chính là quái vật.
Cho dù nguyên chủ nói nhiều hay nói ít, thì mặc kệ là nói cái gì đều khiến người ta chán ghét, cho dù không phát ra âm thanh, chỉ cần đứng một bên thôi là đã bị xa lánh và xem thường.
Dần đà, tình huống của nguyên chủ càng nặng, người ta không thích mình thì mình cũng không thích họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511103/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.