Edit: Ngân Nhi
Tiếng đàn dương cầm cứ thế vang lên trong màn đêm yên tĩnh, giai điệu du dương, nhưng lại hơi đáng sợ. Chẳng biết từ khi nào, ngoài trời bỗng nổi gió, tiếng gió kêu vù vù, tựa như sắp có bão.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật liếc mắt nhìn nhau, Tịch Điềm thoáng rùng mình, ông nói: “Hai người vào nhà đi.”
Cửa phòng được mở rộng, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đi vào, càng vào sâu bên trong, tiếng đàn càng rõ ràng hơn, vang vọng trong căn nhà lớn, bầu không khí ghê rợn chậm rãi lan tràn.
Hai người đến phòng khách, ở đó có bày một chiếc đàn Piano rất lớn, trên ghế không có ai ngồi, nhưng phím đàn đen trắng lại tự chuyển động, đánh lên những giai điệu sâu lắng, dù có người đến vẫn không dừng lại.
Diệp Tuệ nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng bên cạnh đàn, tóc bà rất dài, sắc mặt suy yếu, ánh mắt bình thản, chính là vợ của Tịch Điềm, Ninh Linh.
Diệp Tuệ hít sâu một hơi, gọi một tiếng: “Ninh Linh?”
Vừa dứt lời, tiếng đàn lập tức ngưng lại, Ninh Linh quay đầu nhìn Diệp Tuệ, cô nói tiếp: “Cháu có thể nói chuyện với cô vài câu không ạ?”
Ninh Linh gật đầu, bà biết hai người ở bên ngoài, nên mới cố tình đánh đàn để đưa bọn họ vào.
Tịch Điềm nhìn Diệp Tuệ đang nói chuyện với không khí, đáy mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, Thẩm Thuật sớm đã quen với chuyện này, tầm mắt anh chỉ chăm chú nhìn vào cô.
Diệp Tuệ nói: “cô có lời gì muốn nói với chú đúng không?”
Ninh Linh không đáp.
“Có những chuyện phải nói ra thì mới có thể biết được sự thật.” Diệp Tuệ nhìn Ninh Linh, rõ ràng trước khi chết oán khí của bà rất nặng, trên mặt còn có một tầng khí đen. / Quảng cáo
Ngũ quan vẫn xinh đẹp như trước, nhưng ánh mắt thì lại như một hồ nước tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Ninh Linh mới mở miệng: “Mười năm trước xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mat-am-duong/1266089/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.