*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nào, em cũng trao nhẫn cho anh."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Erale
Tôi nhanh chóng không kiểm soát được bản thân mình.
"Nếu như em đến chậm vài ngày thì có phải không gặp nổi anh không?"
"Anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy?"
"Dựa vào đâu hả!!!"
Cổ họng tôi đau rát, mùi tanh rỉ sắt lan khắp khoang miệng.
"Đừng khóc, em đừng khóc, anh hiện giờ không thể lau được nước mắt cho em.. Anh có để lại thư cho em ở nhà..."
"Anh để lại làm cóc gì! Em không cần mở ra đọc cũng biết bên trong toàn là mấy lý do vớ vẩn! Anh nghĩ lúc ấy em sẽ tin à?"
Bị tôi đoán trúng, anh bèn gắng gượng nở nụ cười. Tôi bực tức trừng mắt nhìn lại.
Anh duỗi tay kéo mặt nạ dẫn khí xuống. "Lại đây với anh."
Tôi nhìn hành động ấy của anh thì lập tức ngậm miệng, hoảng hốt bước tới định đeo lại cho anh.
Anh nghiêng đầu tránh né, nhoáng cái nhổm người dậy hôn tôi.
Môi anh khô nứt nẻ và lạnh buốt không chút sức sống.
Phòng bệnh lập tức trở nên im ắng.
"May thật, không ngờ anh vẫn còn gặp được em." Thể lực anh ấy có hạn, không chịu được bao lâu đã phải nằm xuống giường, anh cười cười nói với tôi. "Không đến mức kinh khủng vậy đâu, dù em tới chậm một tháng thì vẫn có thể thấy anh mà."
"Ý anh là sao? Bệnh của anh chữa dứt điểm được không? Chữa được...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-ly-do-de-nghi-ngo-meo-nha-minh-la-ban-trai-cu/1797854/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.