"Trong mắt Tống Vũ Thừa, đám Sở Vanh đều là lũ vô dụng."
***
"Chậc, đúng là vô tích sự. May mà còn ít cơm thừa canh cặn đấy. Vốn đang định cho đàn dê con trong sân cơ. Giờ lại gặp cảnh này, bố thí mấy người luôn vậy! Qua ăn đi, đừng khách sáo ha."
Dứt lời, Tống Vũ Thừa ném bừa những món ăn được đóng gói kỹ lưỡng kia lên bàn. Ánh mắt hướng về nhóm Sở Vanh cũng khinh thị tột cùng, hệt như đang nhìn một đám chó hoang la lết đến trước cửa nhà mình xin ăn vậy.
Lúc này đây sắc mặt của tất cả mọi người đang đứng đó - tính cả Sở Vanh - thoắt cái đều trở nên khó coi.
"Ý cậu là sao hả!" Lê Chiêu vừa rồi đang mệt đến ngắc nga ngắc ngoải lại lập tức trợn mắt lên. Nguyên ngày hôm qua, cậu ta bị Tống Vũ Thừa chèn ép liên tục nên đã không cam lòng sẵn rồi. Giờ lại bị Tống Vũ Thừa sỉ vả tiếp, cậu ta mất bình tĩnh ngay và luôn, không thèm giữ kẽ chi nữa.
Những cậu ấm cô chiêu khác cũng không thể chịu nổi cảm giác ô nhục này. Hai cô gái tức giận đến mức hoen đỏ vành mắt.
Sóng bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp chính nổ tung trong tích tắc.
"Bộ là chó điên hay gì à Tống Vũ Thừa? Thấy hơi người là táp bậy liền?"
"Không được! Tui nhịn không nổi nữa rồi. Ai cho thằng ngu đó đống đồ ăn kia vậy? Lẽ nào đoàn làm chương trình có sắp xếp trước à?"
"Mèn ơi... Nhóm Sở Vanh lành tính ghê ấy nhở. Nếu là mị chắc nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-ki-nang-cam-sung-dac-biet/1096512/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.