Sau một hồi trầm mặc, Dương Miên Miên hỏi: "Ý của ngươi là, ta có thể nghe thấy chúng nó có quan hệ với chấn thương mà não bộ phải chịu?"
Dương Tiểu Dương đi qua từng kệ sách rồi quay lại: " Cái thư viện này thật ra chính là não bộ của cô, mỗi người sẽ có cách riêng để sử dụng não bộ của mình, với thường thường có khi chỉ là mọt cái hộp nhỏ, với Holmes có lẽ là một cung điện, còn cô thích thư viện nó liền thành thư viện. Nói chung chính là mỗi người có một không gian não khác nhau, người thích tìm hiểu thì biết ngoài Trái Đất chính là Thái Dương hệ, ngoài Thái Dương hệ chính là hệ Ngân hà, vũ trụ to lớn, dù biết nhiều đến đâu vẫn luôn có một phần không rõ."
"Nói trọng điểm."
"Cô vì sao lại muốn ta trở thành người quản lý của thư viện này?" Dương Tiểu Dương hỏi một vấn đề không liên quan.
Dương Miên Miên nghiêm túc suy nghĩ: "Mi nghiêm túc?"
"Ta đương nhiên nghiêm túc, bởi vì tôi chính là người lý ở đây đó, chính cô không hiểu nhưng tôi vì lý do này mới có thể xuất hiện."
"Bởi vì ta thiếu một người quản lý thư viện sao?" Miên Miên ngẫm nghĩ. "Cô là đậu bỉ sao?"
"Cô nghĩ tại sao ngón tay cô bị thương có thể lành, vì sao bạch cầu có thể giết chết vi khuẩn?" Dương tiểu Dương nhảy lên một cái bàn dài, từng bước giơ cao chân, "Tôi cảm thấy con người là một lòa sinh vật hết sức kỳ diệu, dù là về mặt tâm lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969882/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.