Anh gọi điện cho Hoàng Húc, nói rõ sự việc đang diễn ra, ý muốn trước tiên mời Hoàng Húc quay về huyện Trạch Sơn một chuyến, điều tra vụ án ở đó. Hoàng Húc vốn lưu tâm về việc này, bất giác nói: "Anh không cần khách khí với tôi làm gì, đây vốn là tâm nguyện nhiều năm của tôi, nếu có thể bắt gọn hung thủ vì cô ấy mà trả thù tôi ra sao cũng không hối hận, tối nay tôi sẽ bắt xe về Trạch Sơn, nhớ giữ liên lạc. ”
Nói xong cũng không hàn huyên thêm điều gì, vội vội vàng vàng cúp máy, bộ dáng của vị phó đội trưởng gió cuốn sấm rền năm nào vẫn y nguyên.
Hẳn là trong vô vàn những con người trên đời này ít nhiều sẽ có những người như vậy, chẳng sợ tuổi đã già, tóc trên đầu đều bạc trắng, nhưng vì hung thủ năm xưa chưa bắt được, cả đời vẫn suy tư. Chỉ cần có cơ hội thì luôn muốn trừng trị hung thủ theo pháp luật.
Lúc anh tan tầm về nhà đêm đã khuya lắm, ai ngờ đâu Dương Miên Miên vẫn đang ngồi đợi anh, thấy anh mở cửa ngoan ngoãn nhào vào lòng, dây lưng kinh ngạc hô lớn: "Miên miên, chị kéo em là gì?"”
Quần dài: “_(:3” ∠)_ xong rồi, muốn ở phòng khách sao, như vậy không tốt đâu nha, vẫn nên về phòng chớ.”
Chúng nó không bình tĩnh, Kinh Sở lại rất trấn định đập bẹp một phát lên tay cô, mặt không biểu cảm: "Vô sự hiến ân cần, nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Dương Miên Miên nghĩ tới nghĩ lui, không thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969866/chuong-141-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.