1 giờ sáng, Kinh Sở cặm cụi trong phòng bếp nấu mì, nhắc nồi mì xuống, hai người định ăn cho no trước khi thảo luận vụ án.
Điện thoại của anh tranh thủ lúc sạc kể khổ: "Vốn dĩ không cần dùng còn đem người ta nhốt vào chỗ tối như hũ nút ấy, ghét ghê 〒▽〒!”
Thật sự bây giờ Dương Miên Miên đã thấy hơi mệt, một tay chống đầu đợi ăn mì, đôi khi lại gà gật như mổ thóc.
“Ngủ một lát đi, chúng ta cũng không quá vội đâu.” Kinh Sở tuy rằng cũng không tỉnh hơn bao nhiêu nhưng sức bế cô lên vẫn có, mí mắt của Miên Miên nặng trịch khép lại.
“Ăn rồi mới ngủ.” Nâng đầu dậy, cô mạnh mẽ đem mặt xoa xoa mấy cái xong chạy vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh, nhưng rồi vừa quay lại vẫn thiếp đi.
Kinh Sở đóng cửa chính, cửa sổ một lúc quay lại thì thấy cô sớm đã say giấc, sờ sờ mặt cũng không thấy phản ứng, anh nhẹ hôn lên trân cô, đem cô kéo vào lồng ngực mình, đầu vừa chạm gối anh cũng nhau chóng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau tỉnh lại ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi khắp chốn, anh mở mắt nhưng vẫn nằm trên giường tầm ba phút, bây giờ mới hơn 8 giờ sáng, Dương Miên Miên thì đang ôm cánh tay anh ngủ ngon lành, một chân gác lên bụng anh, Kinh Sở nhớ ra mình còn chưa tắm nên kéo nhẹ chân cô ra, nhưng vừa dịch chuyển liền thấy có hơi không ổn.
Cô bé này hôm qua tắm lại quên lấy áo lót, cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969860/chuong-139-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.