Kinh Sở nghĩ nghĩ, tìm mấy từ hợp thời bây giờ: “Dị năng? Bàn tay vàng? Hay là em có Mao Sơn đạo thuật gì đó?”
“…… Anh thật bắt kịp thời đại!” Dương Miên Miên kinh ngạc, “Em còn tưởng rằng anh sẽ nói là siêu năng lực!”
Kinh Sở thở dài: “Lúc trước có cậu thanh niên ở trên mạng đăng bài nói về sự kiện cương thi đả thương người khiến nhân dân khủng hoảng, tra ra mới biết, tên thanh niên ấy nói cậu ta là truyền nhân của Mao Sơn đạo thuật gì đó, sau đó bọn anh mới phát hiện trong máy tính của cậu ta toàn mấy cái phim điện ảnh với tiểu thuyết, cái gì mà trọng sinh trở về có bàn tay vàng, rồi tự mang hệ thống tu chân.”
“Phốc ha ha ha!” Dương Miên Miên bị chọc cười, “Thật buồn cười……
Ngạch……” Cô lại nhớ tới năng lực của cô, cảm thấy nếu nói là siêu năng lực không bằng nói là tâm thần phân liệt thì đúng hơn.
Kinh Sở bình tĩnh nhìn cô: “Em còn muốn nói gì nữa không?”
“Em…… ừm……” Đều nói đến đây rồi, nếu không nói nữa thì chẳng biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể nói ra, Dương Miên Miên nhắm mắt, bằng bất cứ giá nào, phải nói!
“Chúng nó đều là có thể nói chuyện.” Cô chỉ vào giường, TV, đèn tường, ngay từ đầu còn chỉ từng cái một, sau lại vung tay chỉ loạn xạ một hơi, "Anh có tin không, có cảm thấy em giống kẻ bị tâm thần phân liệt không, em nghe nói người có IQ cao đều dễ bị, nhưng em không nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969852/chuong-134-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.