Khương Trinh vốn trọ ở ký tức của trường, nhưng bởi vì đã xảy ra vụ việc của Tạ Vũ Gia, cha mẹ cô đã gọi cô về nhà, tạm thời không cần đi đi học, chờ đến khi cảnh sát điều tra ra kết quả lại nói.
Khương Trinh cũng đồng ý, nhưng mãi cho đến mười hai giờ tối, cô ấy vẫn chưa về nhà, lần cuối gọi cho cha mẹ là lúc 6 giờ chiều.
Dựa theo thời gian mà tính, rất có khả năng Dương Miên Miên là người cuối cùng nhìn thấy cô ấy.
Kinh Sở đứng ở trên ban công trầm tư một lát, trở về phòng nhẹ nhàng đem Dương Miên Miên đánh thức, nàng xoa đôi mắt duỗi tay ôm cổ anh, hôn mặt vào lòng anh hỏi: “Ôm một cái đi.” Cô cho rằng anh phải đi.
“Anh không đi.”
Kinh Sở vừa nói xong Dương Miên Miên liền thấy an tâm, dụi dụi đầu, lại ngủ mất, nhùn thấy cô ngủ an ổn như vậy thật sự không đành lòng đánh thức, nhưng Khương Trinh mất tích không biết an nguy ra sao, thật sự không thể yên tâm.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ cô, đánh thức: “Khương Trinh mất tích.”
Dương Miên Miên nghe vậy đơ người giây lát mới phản ứng lại, ngước nhìn anh: “Khương Trinh m…… mất tích?!” Rốt cuộc cũng có thể thanh tỉnh đôi chút.
“Vẫn chưa về nhà."
Dương Miên Miên suy nghĩ trong chốc lát: “Lúc cô ấy cùng em nói chuyện phiếm vẫn rất bình thường, còn nói với em bạn cùng phòng của cô ta có bao nhiêu đáng ghét, những mặt khác đều rất bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969824/chuong-126-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.