Dương Miên Miên lần đầu tiên chạm mặt Khương Trinh là lúc cô ta vạn phần chật vật nhất, lúc ấy cô đang ăn cơm tại nhà ăn của trường, đông người, mỗi lần đến giờ cơm liền vì dân cư Trung Quốc toát mồ hôi lạnh một phen.
Thật vất vả chọn một phần cà ri gà cùng dĩa cơm ngồi xuống, liền thấy có nữ sinh bưng mâm đi tới, bang một người đem toàn bộ khay đồ ăn đổ lên đầu nữ sinh ngồi đối diện cô.
Dương Miên Miên: “……” Thật tổn thọ.
“Khương Trinh, đừng tưởng rằng nhà cô có quyền thế là có thể làm xằng làm bậy!” Nữ hài tử kia thanh thế to lớn, trung khí mười phần, lập tức liền đem hơn phân nửa người trong nhà ăn hấp dẫn lại đây, “Chuyện của Vũ Gia sự tình, cảnh sát nếu không đòi được công đạo, tôi cũng không để yên cho cô!”
Khương Trinh một đầu cải trắng đậu hủ, vốn đang tức giận đùng đùng, lại nghr cô gái kia nói như vậy, liền giống như đống lửa được đổ thêm dầu, cháy đến lợi hại: "Cô có bệnh a!”
“Cô là hung thủ giết người!” Nữ hài tử kia cũng tức giận nổi trận lôi đình, chỉ cảm thấy lanh lảnh càn khôn dưới, sao chưa xuất hiện Trương Long Triệu Hổ, Vương Triều Mã Hán đem phạm nhân này bắt lấy phán cái trảm lập quyết! Còn muốn thượng đầu hổ trảm! Cô ta đợi không thấy, trực tiếp lấy khay cơm còn lại trên bàn hắt lên người Khương Trinh.
Vấn đề là, đó là cơm của Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên phần ăn của kình bị hắt bỏ, phẫn nộ tột đỉnh, vỗ bàn dựng lên: “Có lầm hay không, hiện tại người không phân xanh đỏ đen trắng ở chỗ này ỷ thế hiếp người là cô đó! Cảnh sát còn chưa điều tra rõ ràng ai là hung thủ, cô lại dám chỗ này bịa đặt, tôi hoài nghi cô chính là cố ý rắp tâm đổi trắng thay đen, tìm cách giá họa đó! Đền cơm cho tôi!”
Bị người chụp cho tội lớn như vậy, cô gái kia tức đỏ mặt bừng bừng, chỉ thẳng vào Miên Miên: " Cô lại bao che cho cô ta, hai người là một bọn chứ gì!”
“Cô có tật xấu à.” Dương Miên Miên trả lời lại một cách mỉa mai, “Tùy tiện đem khay cơm của tôi hắt trên người người khác là bình thường sao, cô cho rằng cô là Sailor Moon đại biểu chính nghĩa hả, đồ có bệnh.” Nói rồi cô xách cặp lên, đẩy đám người trong nhà ăn lấy đường rời khỏi nhà ăn, đến một tiệm gần đó nua chiếc bánh, thuận tiện gửi WeChat phàn nàn với Kinh Sở về điều vô nhân đạo này.
Nhưng mà đánh xong hàng tin nhắn, cô lại chần chừ, cảm thấy bản thân như vậy quá nhàm chán, chuyện nhỏ tẹo vậy cũng muốn nói, liền cảm thấy ngượng ngùng muốn xóa đi, nhưng rồi lại không muốn xóa, tự nhìn lại mấy lần cũng quyết định gửi đi.
Gửi đi xong liền muốn thu về…… Dương Miên Miên cắn bánh suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc mặc kệ nó, cứ vậy đi.
Sau năm phút đồng hồ cầm lấy di động xem anh đã hồi đáp hay chưa, chưa có. Dương Miên Miên tự mình an ủi, đại khái chắc là anh có việc vội, cũng có thể đang ở bên ngoài, có thể đang họp, không cần vội.
Hai phút sau, di động rung một hồi, cô đem chiếc bánh ăn mới phân nửa bỏ sang bên, móc điện thoại di động bấm mật khẩu mở khóa.
Hóa ra là tin nhắn từ lớp trưởng Khâu Tương, thông báo rằng hôm nay có buổi tọa đàm, nhắc nhở mọi người cần phải cẩn thận lưu ý.
Lãng phí cảm tình. Lại đợi tiếp năm phút đồng hồ sau, mới nhận được tin từ anh, chỉ một từ: “Ngoan.”
Miên Miên khó nén được sự thất vọng của bản thân, nhưng cũng biết khi Kinh Sở chỉ đáp lại ngắn gọn như vậy chứng tỏ anh đang rất vội, cô cũng đáng thương hề hề mà gửi thêm một tin, rồi quay lại lớp học.
Buổi chiều trong lớp học, cô suýt chìm đắm trong cơn buồn ngủ, nhìn quanh, không có ai đang nghiêm túc nghe cả, mấy ngày cuối kì này chỉ cần đến lớp là đã không làm thất vọng các lão sư rồi.
Dương Miên Miên yên tâm thoải mái lấy di động ra bắt đầu lướt Weibo, phát hiện 【 Khương Trinh- vụ án đầu độc 】 đã trở thành đứng tiêu đề đứng đầu, hơn nữa đã có người hiểu chuyện đã phát Weibo, nói Khương Trinh đã bình yên vô sự về lại trường học, bên trong nhất định có □□, yêu cầu đại chúng giám sát việc này, đòi lại cho trong sạch cho người đã khuất.
Tiếp theo, hai bài học mã cơ còn chưa xong, Miên Miên thấy được một bài đăng trên bbs của trường, người viết là bạn cùng lớp của Khương Trinh, nói cô (KT) bị người ta ngăn ở phòng không co đi học, còn bị nói là hung thủ, chủ bài đăng giọng điệu yếu mềm: “Tôi cảm thấy như vậy có phải không được tốt hay không, dù sao kết quả điều tra của cảnh sát vẫn chưa có, tuy rằng họ chán ghét tác phong ngày thường của Khương Trinh nhưng làm như vậy thật quá đáng……”
Dưới bài đăng này có người phỉ báng rằng chủ nhà (*chỉ bạn đăng bài) giả dạng thánh mẫu, muốn tẩy trắng cho Khương Trinh, nhưng rồi cuối cùng lại đẩy một tiêu đề khác lên cao hơn, 《 Đòi công đạo cho người chết, tuyệt không buông tha hung thủ giết người 》, Dương Miên Miên mới đi vào vừa thấy, phát hiện tác giả cũng không có chỉ thẳng tên nói nói Khương Trinh là hung thủ, nhưng cũng nói rõ hy vọng cảnh sát không cần chịu quấy nhiễu, còn nhớ tìm co người chết một cái công đạo.
Nhưng áp lực hiện tại Khương Trinh phải chịu đã lớn hơn rất nhiều lần, có người trên mạng công bố các tin tức cá nhân của cô, bao gồm cả số điện thoại, vù vậy bắt đầu từ hôm qua đã có nhiều người liên tục gọi điện quấy rầy, cô bị họ mắng đến cùng đường, chỉ còn cách khóa máy.
Việc này cứ kéo dài như vậy, mãi đến khi cô đi ngang qua bảng thông báo của trường, ai đó đã dán lên đấy một tấm poster, đó là hình ảnh không đứng đắn của một cô gái, có thể đã được cắt ra từ bộ phim 18+ bị cấm, và dán mặt của Khương Trinh vào.
Người khác không rõ chân tướng, cho rằng chính là cô ấy □□, mới mấy giờ ngắn ngủi, trên Weibo còn có mấy nam sinh gọi điện tới mỉa mai: “Ngày thường xem bộ dạng đứng đắn khinh người như vậy, hóa ra lại là cái loại này, bất ngờ thật nha.”, sau khi tắt máy di động ngược lại ở Weibo vủa Khương Trinh mỗi bài đều bị spam điên cuồng, và nội dung của chúng thật khó coi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]