Cư nhiên trơ mắt nhìn hung thủ chạy ngay trước tầm mắt mình, Dương Miên Miên cảm thấy thật sự quá mất mặt, không còn lời nào tả nổi, cô kéo vội cửa xe, nhảy xuống đường. Thấy mấy nhân viên y tế nâng cái cáng từ trên lầu xuống, Tiết Thiệu theo sát ngay phía sau, cô vội vàng hỏi: “Hắn thế nào?”
“Tôi không biết.” Áo sơmi trên người Tiết Thiệu nhiễm đầy máu đỏ, hai tay hắn không thể khống chế mà run rẩy nhè nhẹ.
Dương Miên Miên bước lên xe cứu thương, thuận tiện đem Tiết Thiệu kéo lên cùng: “Còn đứng đó ngây ra làm gì, đi thôi.”
Tiết Thiệu như người vừa tỉnh mộng, đi theo xe cứu thương, cả người đần độn, cũng không biết làm thế nào đến được bệnh viện, cũng quên mất bản thân là người của công chúng, cứ ngây người ở phòng giải phẫu, không biết lại nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên gục mặt trong lòng bàn tay khóc lớn.
Nam nhi cũng có nước mắt, nhưng họ không dễ dàng để nó xuất hiện, trừ phi đó là chuyện quá đau lòng.
Giờ này khắc này, hắn hối hận tại sao không bày tỏ tâm ý của mình sớm hơn?
Kinh Sở bọn họ rất nhanh đã tới, thấy cô cũng không nhiều lời vô nghĩa:: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Tôi đã nhìn thấy hung thủ, hắn giả dạng làm người chuyển phát nhanh, chiều cao khoảng chừng một mét bảy, cân nặng trong không vượt qua một trăm năm mươi cân*, một tên tiểu bạch kiểm, còn trẻ, biển số xe máy là xxx.” Dương Miên Miên tin tưởng vào trí nhớ trước sau như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969801/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.