Kinh Sở véo véo mặt cô, ra vẻ không vui: “Như thế nào đây, hiện tại là đang ghét bỏ anh đúng không, em giỏi thì ghét bỏ thử xem, nhìn đi, anh có già không, hử?”
“Anh hôm qua trở về muộn như vậy, vừa đặt đầu nằm chưa đến ba giây là ngủ say rồi.” Dương Miên Miên thở dài, ba giây trước còn hôn cô một chút nữa: “Cảm giác anh mệt muốn "chết" luôn đó biết không.”
Kinh Sở hơi nhướng chân mày: “Hóa ra tối qua lúc đó em vẫn chưa ngủ, vậy mà không dậy hỏi anh một câu, đồ vô lương tâm này.”
“Em là cảm thấy anh quá mệ, còn phải nói chuyênn với em rất phí sức.” Miên Miên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Kinh Sở hiểu rõ, dở khóc dở cười: “Tiểu Dương à, em xem em có bị ngốc hay không chứ, soa em biết anh không muốn nói chuyện với em đây?”
Anh ôm cô vào ngực, đặt nụ hôn nhẹ lên tóc cô: “Mỗi ngày về nhà việc anh muốn làm nhất chính là nói chuyện cùng em, Miên Miên, anh sẽ rất vui nếu hôm qua em thức dậy hôn anh một chút đó, anh sẽ cực kì cực kì vui mừng.”
Dương Miên Miên cau mày: “Là cái dạng này sao?”
“Đương nhiên.” Kinh Sở vỗ vỗ vai cô: “Hiện tại mau trở về ngủ đi, em còn có thể ngủ thêm một lát.”
Dương Miên Miên khó xử mà nhìn mấy cái trứng chiên: “Nhưng en đã làm xong rồi mà.”
“Anh sẽ ăn hết, em mau trở về ngủ tiếp đi.” Kinh Sở vừa lừa lại gạt đem cô hống trở về ngủ nướng, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969798/chuong-118-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.