Sau một đoạn thời gian dài Dương Miên Miên được chăm sóc tốt ở nhà, Kinh Sở mang cô đến bệnh viện khám tổng quát lại một lần, làn da của cô bị phơi nắng hơi nghiêm trọng, nhưng nhờ sự chú ý nghỉ ngơi, không tùy tiện ra nắng và may mắn hơn là thời gian nghỉ hè đặc biệt dài, tận ba tháng, hiện tại vẫn còn khoảng 1 tháng để tiêu xài tiếp.
Kinh Sở cũng đem tất cả đồ vật trước kia trả lại cho cô, bao gồm cả cái chén thời Tống, Dương Miên Miên hỏi nó rằng nó muốn gì, nó liền nhanh chóng nói: “Ta muốn làm một cái chén, một cái chén bình thường.”
Nhưng có ai chịu lấy một cái chén mà không biết bị bao nhiêu người dùng qua rồi chứ…… Dương Miên Miên rối rắm, bưng chén ở trong nhà xoay vài vòng, cuối cùng Kinh Sở không chịu được, hỏi cô: “Em sao vậy?”
“Em đang suy nghĩ làm sao có thể sử dụng cái chén này.” Dương Miên Miên trước tiên đã loại trừ được phòng bếp, sau đó lại loại đi phòng ngủ, phòng khách hình như cũng không thích hợp lắm, vòng đi vòng lại, rồi đi đến trong WC nhìn qua, có một túi xà phòng mới mua, đều được làm ra theo cách thủ công tạo đặc biệt đáng yêu, hương còn rất thơm, Kinh Sở mua tới cho cô rửa tay, nhưng xà phòng kia nói nó kỳ thật không phải dùng để tẩy, nó dùng tương tự như huân hương.
Dương Miên Miên ngẫm lại, liền đem kia túi xà phòng lấy đi, lại bỏ thêm ít hoa khô tặng kèm theo vào trong chén, đặt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969789/chuong-115-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.