Dương Miên Miên ăn cơm xong không có việc gì làm, cũng không muốn làm việc gì, liền có suy nghĩ quấn lấy Kinh Sở, nhìn thấy anh đi rửa chén liền chạy đến từ sau lưng ôm lấy anh, lúc đi phơi quần áo cũng muốn đi theo cùng, sau đó bị Kinh Sở một phen ôm trở về lại giường: "Đợi anh một chút, anh sẽ quay lại, ngoan!"
Cô ở trên giường lăn một vòng, nâng má chờ anh tới.
Trong khoảnh khắc lại cảm thấy trong phòng quá mờ, muốn đem bức màn kéo ra, Kinh Sở đúng lúc tiến vào, kéo tay cô ra khỏi bức màn: "Đừng nhúc nhích."
"Trong phòng quá tối." Miên Miên oán giận.
Kinh Sở đem cô ôm về trên giường, thuận tiện mở đèn: "Em có biết em phơi đen bao nhiêu rồi không, giờ lại còn chuẩn lại phơi nắng, không muốn trắng lại à."
Dương Miên Miên kinh hãi, lập tức chạy tới trước gương, quả nhiên phát hiện chính mình đen đến độ thương tâm muốn chết đi: "Em sao lại đen đi nhiều như vậy chứ 〒▽〒"
"Cho nên em phải ngoan ngoãn ở trong nhà, không được phơi nắng, em xem kìa, da mặt đều bị em phơi đến hư."
Dương Miên Miên trong lòng xúc động: "Không phơi nữa."
Cả buổi chiều hôm đó anh đều ôm Dương Miên Miên xem TV, cô chỉ xem được chốc lát liền ngủ rồi, cũng phải thôi, lúc ở sa mạc chính là ăn không ngon ngủ cũng không yên lại còn phải dãi nắng dầm mưa, trước kia vốn dĩ đã nuôi được chút thịt, rốt cuộc hiện tại thoạt nhìn vừa đen lại vừa gầy nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969785/chuong-113-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.