Tất cả mọi người đều nói, việc này ai cũng biết, ai cũng đều nhớ rõ ca ngâm vịnh sự, nhưng là nhất thời nghĩ mãi không ra. Đảm đương chức vị trung cung nữ quan này, cũng tính là thích hợp nhất với nàng.
Sở Thanh Thanh nghe xong một đoạn này liền lấy tay che khuất đi nội dung còn lại trên thư, cười nói: “Tôi biết, Di ái chùa chung y gối nghe. Lư Hương phong tuyết bát mành xem. Đây là thơ của Bạch Cư Dị, đúng không?” Thời điểm cô cười rộ lên, phảng phất như những áp lực âm u chìm trong tuyết trắng cũng trở nên sáng rõ.
Kinh Tần không trả lời, ông chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt ông cứ như vậy ôn nhu mà lưu luyến khiến cô say mê, Sở Thanh Thanh cũng không nói, hai người lẳng lặng nhìn đối phương, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tim đập, Kinh Tần chậm rãi hỏi: “A Thanh, tim cô sao lại đập nhanh như vậy?”
Sở Thanh Thanh cũng mau lẹ nhanh mồm dẻo miệng, hỏi lại ông: “Vậy tim người, vì cái gì cũng đập đến nhanh như vậy?”
Kinh Tần mỉm cười nhìn cô một cái, Sở Thanh Thanh cũng cười tyeo, hai người không cần nói rõ ràng mọi thứ, nhưng lại ở trong phút chốc đã hiểu rõ tâm ý đối phương.
Thậm chí không cần phải nói thành lời, mà ngay lúc này cũng thật sự không phải thời cơ tốt để giãi bày, nhưng bọn họ trong lòng vẫn vương hương vị ngọt ngào, giống như khi đồ vật trân quý nhất mất đi rồi tìm lại được, cực kì vui mừng.
Cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969780/chuong-111-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.