Hội đấu giá kết thúc, tượng Phật bị 22 người đấu giá dùng giá cao mua lấy.
Tùng Tuấn sợ người ném, vội vàng muốn tìm, ở phía sau cửa đúng lúc nhìn thấy đám người nước ngoài cầm một cái vali xách tay đi đến.
Dương Miên Miên mới vừa mở chai nước định uống liền nghe thấy vali xách tay lẩm nhẩm: "Tất cả anh chị em của tôi đều dùng để đựng vũ khí quân sự, vì cái gì mà tôi đây lại được dùng để đựng một cái tượng gỗ vô dụng."
"Này, ngươi nói ai là tượng cổ vô dụng! Ta là đồ cổ, là đồ cổ đấy ngươi hiểu không? Rất quý giá!"
Dương Miên Miên uống ngụm nước nghe vậy liền sặc.
Nếu cô nhớ không lầm, thời điểm bán đấu giá kia pho tượng Phật bị bưng lên, đối mặt một đám nhân loại tham lam, tượng Phật vẫn giữ nguyên gương mặt hiền từ, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Biển khổ vô biên quay đầu là bờ".
cmn lúc này sao lại biến thành hàng giả rồi?!
Tùng Tuấn vừa muốn lấy di động ra gọi điện, lại bị Dương Miên Miên chặn lại: " Từ từ! "
"Em gái, tôi phải nhanh chóng đem tin tức truyền ra ngoài, nếu không khi đám người nước ngoài đó đi mất sẽ không có cách nào tìm về được đâu."
Tùng Tuấn lại lấy điện thoại ra.
Dương Miên Miên liền nói: "Đó là giả!"
Tùng Tuấn khiếp sợ mà nhìn cô chằm chằm: "Cái gì? Cô làm sao phát hiện được?"
Dương Miên Miên trong đầu xuất hiện một câu "Thôi xong rồi".
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969755/chuong-103-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.