Thường Nhạn định thần, không phải là Kinh Sở đó sao, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, cùng anh trò chuyện, nhẹ cười, thập phần ý nhị.
“Là bạn gái của Đội trưởng sao? Sặc, là mỹ nhân đó!”
Thường Nhạn cũng thừa nhận, cô nhướn người nhìn cho rõ, trai tài gái sắc, thật xứng đôi … Trong lòng nén tiếng thở dài, cuối cùng vẫn là chậm chân.
Nếu năm đó ở trường đại học, cô đem nỗi lòng bày tỏ, chắc chắn cũng đâu cần chờ đến hôm nay.
Khi ngồi trên ghế giảng đường, anh vẫn chưa có bạn gái, cô thì được coi như là đàn em, biết anh đã nhiều năm.
Lúc mới quen anh, cô chỉ là một cô sinh viên chỉ biết học vẹt, giống như một con mọt sách. Áo sơ mi trắng, quần jean, đeo mắt kiếng gọng đen. Niềm vui duy nhất là mỗi ngày trốn trong thư viện đọc sách.
Ngày đó cô muốn lấy một quyển sách tâm lý tội phạm, nhưng nằm ở trên tầng cao, cô nhón chân mãi cũng không lấy được, anh chính vào lúc ấy giúp cô lấy quyển sách kia.
“Văn kiện phân tích tâm lý học tội phạm”, cho đến hôm nay cô vẫn còn nhớ đến tên quyển sách ấy, đến bây giờ cũng không chịu trả sách cho thư viện, chỉ nói với thủ thư là cô đã làm mất sách, xin đền tiền, rỗi giữ kỹ cho đến hôm nay.
Bọn họ chưa thân, chỉ là quen biết sơ sơ, cô vẫn chưa biết tên của anh, mà toàn bộ cảm tình dành trọn cho anh vẫn chưa từng nói ra.
Cô tự ti, bởi vậy cô càng cố gắng đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/128111/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.