Vòm Trời đang hồi sinh nên không cho phép người dị năng Trái Đất được chứng kiến toàn bộ quá trình, sau khi khôi phục được một phần năng lượng, ý thức thế giới đã huých tất cả những người dị năng Trái Đất ra ngoài.
“Sói mắt trắng, ăn cháo đá bát, đối xử với chúa cứu thế như vậy thì chả trách lại toang hết ra.” Không được xem trọn vẹn quá trình tái sinh, người tổn thương nhất là ông Hoa, từ một người học thức đã hóa thành người chợ búa, chửi mát ngay giữa đầu đường Mang Thành.
Đối với một nhà nghiên cứu, những điều mà ông bỏ lỡ giống như việc Newton đã bỏ lỡ quả táo rơi xuống đầu mình, điều này sẽ làm thay đổi cả thế giới.
Các thành viên Côn Luân đều là học trò do chính ông Hoa uốn nắn chỉ dạy, thấy người thầy mà mình vẫn luôn kính trọng lại trở nên thô lỗ như vậy, không ai dám khuyên ngăn mà chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra quay video.
Những người khác bị Vòm Trời tống khứ ra ngoài nhưng Lâm Xuân và Trần Sơ được chọn có về Trái Đất hay không. Vốn dĩ ý thức Vòm Trời cũng sẽ hất Lâm Xuân đi nhưng Lâm Xuân đã kết hôn với Trần Sơ, mà Trần Sơ lại là người dân Vòm Trời nên ý thức thế giới không làm vậy với Lâm Xuân mà để cho cả hai lựa chọn.
Cả hai có thể chọn ở lại Vòm Trời hoặc quay về Trái Đất, nhưng sau khi Vòm Trời sống lại, nó sẽ cắt đứt liên lạc với địa cầu, sau này cả hai thế giới sẽ không giao du với nhau nữa.
Hai người không hề do dự mà chọn trở về địa cầu, Lâm Xuân thì thôi không cần nói, cô vốn là người Trái Đất nên muốn về nhà là chuyện đương nhiên. Còn Trần Sơ mặc dù là linh thể đầu thai nhưng anh đã lớn lên ở Trái Đất, Vòm Trời là một thế giới hoàn toàn xa lạ với anh.
“Cái gì thế em?” Trần Sơ cụp mắt nhìn món đồ trong tay Lâm Xuân.
“Quà của hệ thống đó.” Hệ thống đã về với Vòm Trời, hai bên không còn ràng buộc với nhau nữa nên Lâm Xuân có thể thoải mái nhắc đến hệ thống.
Trần Sơ sực ra: “Là tiếng nói mà bọn mình nghe thấy lúc rời khỏi Vòm Trời.”
Khi ý thức thế giới trả hai người về Trái Đất, anh chợt nghe thấy một thanh âm: “Đây là quà đính hôn dành cho hai người.”
Lâm Xuân gật đầu, sau đó tò mò mở cái hộp ra để coi xem hệ thống tặng mình cái gì. Ngờ đâu vừa mới mở ra, cô đã trợn tròn mắt, chỉ thấy tập giấy chữ kí của thần trộm cắp chất kín trong hộp.
“Cái quần què gì đây.” Lâm Xuân giả bộ muốn vứt nó đi nhưng cuối cùng cũng không nỡ.
Trần Sơ nhìn qua: “Tốt quá còn gì, giấy này đỉnh quá ấy chứ.”
“Đỉnh gì mà đỉnh, trộm dị năng thôi mà, giờ em có cần dùng nữa đâu.” Lâm Xuân nói.
Anh không hiểu: “Sao em biết mình không dùng nữa?”
Thực lòng anh thấy rằng vật phẩm này rất lợi hại, sau khi sử dụng có thể ăn cắp được dị năng của người ngoài, năng lực này hữu dụng hơn đại đa số các vật phẩm trên đời. Suy cho cùng, vật phẩm cũng chỉ là đồ vật nhưng khi trộm dị năng từ người khác, nó lại giúp cho người bình thường có được siêu năng lực. Ở một mức độ nhất định, anh thậm chí còn cho rằng tờ giấy này phải đạt đến cấp SSS.
Cả hộp thế này cũng phải có ít nhất một trăm tờ.
Lâm Xuân: “Em có anh rồi mà.”
Trần Sơ thẫn ra, và rồi gương mặt anh đã phớt đỏ, ánh sáng in trong đôi mắt cũng lấp lánh muôn phần.
“Em không có ý đó đâu, em muốn nói là bây giờ em có thể dùng dị năng của anh thông qua chiếc nhẫn, có sức mạnh của anh thì… Thì…” Lâm Xuân nhìn biểu cảm của anh là cũng biết anh hiểu lầm rồi, cuống cuồng muốn giải thích nhưng càng nói thì mặt cô cùng càng đỏ. Cuối cùng cô đã mặc kệ, chả buồn nói nữa, dù sao Trần Sơ cũng là của cô rồi.
“Hai người!” Bỗng dưng, một giọng nói vang lên làm phá hỏng bầu không khí.
Cả hai ngoảnh lại, trông thấy người nói chuyện với mình là Quỷ Hỏa. Quỷ Hỏa thấy hai người cuối cùng cũng nhìn mình thì mới nói: “Tôi không cố tình chen ngang vào chuyện vui của hai người đâu, nhưng tôi đứng ở đây gần một phút rồi mà không ai nhìn thấy tôi hết.”
Lúc nói ra câu này, anh còn lia qua Trần Sơ với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lâm Xuân không biết anh đứng ở đây cũng không sao, nhưng có chết Quỷ Hỏa cũng chả tin Trần Sơ không nhận ra mình.
“Có… Có chuyện gì thế?” Lâm Xuân ngượng ngùng hỏi.
“Về trụ sở chính thôi, trưởng ban Quan vẫn đang chờ đấy.” Quỷ Hỏa nói.
Trong nhóm, Trần Sơ là người duy nhất có thể dẫn nhiều người đi qua hành lang không gian. Lúc đi đến đây, anh cũng là người đã dựng lên con đường không gian cho mọi người.
Trần Sơ gật đầu, vung tay lên tạo ra lối đi, đưa mọi người về trụ sở chính.
Khi quay lại trụ sở chính và nhìn thấy trưởng ban Quan, Lâm Xuân mới biết cả đội đã đi được chín ngày, bây giờ là hai mươi tám Tết, còn hai ngày nữa là sang năm mới rồi.
Thật ra trưởng ban Quan đã nhận được tin Vòm Trời đã hoàn toàn hồi phục, bởi vì nhóm Lâm Xuân là những người cuối cùng bị đẩy ra khỏi Vòm Trời. Người dị năng ở các nước khác đã quay về từ lâu rồi. Và cùng lúc đó, tiên tri của các nước cũng đã dự đoán được khung cảnh các mảnh vỡ không gian dần rời xa Trái Đất.
Địa cầu đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng còn một số việc trưởng ban Quan vẫn cần được biết. Nhất là chuyện Trần Sơ trở lại địa cầu.
Tuy nhiên vấn đề của Trần Sơ đã được giải quyết chỉ bằng một câu nói của Tiêu Văn: “Vòm Trời cắt đứt với Trái Đất rồi, hai thế giới sẽ không hiện diện cùng lúc nữa.”
Trưởng ban Quan vẫn sẽ hoài nghi nếu người khác nói ra câu này, tuy nhiên anh cử Tiêu Văn đến Vòm Trời để cảm nhận được ý trời. Vậy nên lời nói của Tiêu Văn đại diện cho thiên ý của hai thế giới.
Trần Sơ là người của Vòm Trời nên đó là điều mà trưởng ban Quan lo ngại nhất về anh. Nhưng nếu Vòm Trời không đồng thời xuất hiện với Trái Đất, Trần Sơ cũng không trở về Vòm Trời thì việc cậu ta ở lại địa cầu cũng chẳng còn vấn đề gì nữa. Trần Sơ rất mạnh nhưng một mình cậu ta có thể thống trị cả Trái Đất được sao? Vả lại, trên đời sẽ luôn tồn tại một người mạnh nhất. Huống hồ, Trần Sơ lớn lên ở Trung Quốc, vậy nên sự oai hùng của người mạnh nhất cũng đại diện cho cả đất nước rồi.
Nghĩ đến đây, việc khiến anh e ngại nhất lại trở thành một điều quá đỗi tuyệt vời. Anh vui sướng khôn xiết, đi tới tay bắt mặt mừng với Trần Sơ, nhắc đi nhắc lại: “Tôi vẫn luôn nói rằng cậu là người Trái Đất mà, là linh thể của Vòm Trời thì sao, quan trọng là môi trường phát triển. Cậu lớn lên ở Trung Quốc, ăn cơm nước mình, uống nước nước mình, cậu sinh ra là người nước mình.”
Ông Hoa im lặng xem trưởng ban Quan diễn xướng, thầm mỉa mai anh là đồ mặt dạn mày dày.
Rõ ràng trước khi lên đường còn ám chỉ ông đừng để Trần Sơ về Trái Đất, thế mà giờ lại bảo người ta là con dân Trung Quốc rồi đấy.
“Khoảng thời gian này hai người đã vất vả rồi, tôi sẽ đi hỏi những người khác về chuyện này sau, hai người cứ về nghỉ ngơi đi.” Trưởng ban Quan quan tâm chu đáo.
“Chúng tôi có thể rời khỏi trụ sở chính được không?” Trần Sơ không muốn ở lại đây, anh đoán Lâm Xuân cũng nghĩ như vậy.
Y như rằng, Lâm Xuân cũng ngóng chờ câu trả lời của trưởng ban Quan.
“Tất nhiên là được, hai người muốn đi đâu cũng được, đừng tắt điện thoại là được.” Trần Sơ hỏi anh là đã giữ thể diện cho anh rồi, bởi với năng lực của cậu ta thì muốn đi đâu chả được. Đồng thời, điều này cũng cho thấy thái độ của Trần Sơ, cậu đang nói cho anh biết, cậu vẫn là Trần Sơ của trước kia. Thành ra trưởng ban Quan đã đồng ý một cách vô cùng thoải mái.
Lâm Xuân nhận được đáp án, vui tới nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên, cuối cùng cô cũng được về nhà rồi. Cơ mà trước khi rời đi, cô phải trả đồ cho trưởng ban Quan.
“Trưởng ban Quan, dây chuyền anh cho em mượn đây ạ, em xin phép trả lại anh.” Lâm Xuân tháo sợi dây xuống đưa cho trưởng ban Quan.
Trưởng ban Quan tặng cô sợi dây này để bảo vệ cho sự an toàn của cô, bây giờ cô không còn gặp nguy hiểm nữa, hơn nữa cũng chẳng có chuyện gì quan trọng nên đã đến lúc trả lại cho anh rồi.
Trưởng ban Quan cười tươi rói, đương định nhận lấy thì thấy trên mặt dây chuyền có vết nứt. Không chỉ anh mà cả Lâm Xuân cũng nhìn thấy: “Sao lại bị nứt thế này, hỏng rồi ư?”
“Không sao, để cho em dùng mà.” Đây là vật phẩm cấp SS đó, cõi lòng trưởng ban Quan đang rỉ máu nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra rộng lượng.
“Sao lại hỏng được nhỉ?” Lâm Xuân không nhớ chiếc vòng đã bị hư từ bao giờ, rõ ràng cô có rơi vào nguy hiểm nào đâu.
Từ từ, có phải vào lúc cô cầu hôn Trần Sơ không nhỉ? Vật phẩm bảo vệ cấp SS đâu thể ngăn được sức hủy diệt của vật phẩm tai họa.
Trần Sơ nhìn cái vòng rồi bỗng mò tay vào vật phẩm trữ đồ để lấy ra một cái hộp gỗ. Đây là quà cưới mà hệ thống đã tặng cho bọn anh. Ban nãy ở Mang Thành, Lâm Xuân đã tiện tay đưa nó cho anh.
Anh mở hộp ra, lấy một tờ giấy chữ kí rồi đưa cho trưởng ban Quan: “Đây là vật phẩm cấp SSS, nếu may mắn có thể trộm được dị năng của người khác. Coi như đây là quà bọn em đền bù cho chiếc vòng của anh.”
Bọn em? Không hiểu sao, đó chỉ là hai chữ rất đỗi bình thường nhưng gò má Lâm Xuân lại đỏ hây hây khi nghe anh nói như vậy.
“Gì cơ?!” Trưởng ban Quan không hề nhận ra mùi hương của cơm chó, bây giờ anh chỉ thấy kinh ngạc mà thôi, anh không thể tin rằng trên đời lại có vật phẩm trái ngược với lẽ trời như thế này.
Không chỉ anh mà những người đang ngồi trong văn phòng cũng ngỡ ngàng. Ông Hoa vụt tới, giành lấy mảnh giấy chữ kí trước cả trưởng ban Quan.
Trưởng ban Quan thấy vậy thì nghiến răng ken két nhưng vẫn phải giữ bộ mặt của lãnh đạo nên đành để ông Hoa xem trước.
“Tỉ lệ thành công 100% chỉ có thể được kích hoạt khi đánh cắp thứ không thuộc về người khác. Trong các trường hợp còn lại, xác suất gần như bằng không.” Ông Hoa đưa ra đánh giá sau khi đọc hết thuộc tính của vật phẩm.
Có lẽ hệ thống đã đoán được rằng một mình Lâm Xuân sẽ không dùng hết cả tập giấy chữ kí như thế này nên cậu đã viết các thuộc tính của vật phẩm bằng chữ nhỏ trên mỗi tờ giấy để Lâm Xuân dễ dàng tặng cho người khác.
“Tỉ lệ thành công của hội Lửa Xanh khá cao đấy ạ.” Lâm Xuân nói thêm.
Trưởng ban Quan: “Gì cơ?”
Trần Sơ đáp: “Em lấy được dị năng không gian và dị năng nghệ nhân rối gỗ từ các thành viên của Lửa Xanh, vậy nên em đoán rằng những dị năng này vốn không thuộc về bọn chúng mà đó là nhờ thủ lĩnh Lửa Xanh ăn trộm từ nơi khác bằng phương pháp tương tự như thế này.”
Lâm Xuân gật đầu phụ họa, nói vậy thì hệ thống hẵng còn keo kiệt lắm. Nếu muốn tặng quà cô thật thì sao không cướp luôn sức mạnh của thủ lĩnh Lửa Xanh cho cô chứ? Chưa nói đến các hạn chế đi kèm thì tờ giấy dấm dở này cũng chỉ sử dụng được một lần duy nhất. Cái hệ thống này vẫn yêu vật chủ cũ quá mà, đúng kiểu mối tình đầu còn gì?
Trưởng ban Quan nghe vậy, ánh mắt sáng bừng lên, anh nhận ra tầm quan trọng của món đồ này ngay tức khắc. Mặc dù thủ lĩnh Lửa Xanh đã tàn đời nhưng các thành viên của tổ chức đấy vẫn không bị diệt trừ. Nếu như có thể lùng được bọn chúng và dùng vật phẩm này để lấy trộm sức mạnh, vậy nước mình sẽ có nhiều người dị năng hơn nữa…
“Mà này, trong hộp có bao nhiêu tờ thế?” Trưởng ban Quan dòm cái hộp mà Trần Sơ đang cầm, ít nhất cũng phải mấy chục tấm lận đấy.
“Bọn em định giữ lại bán lấy tiền.” Trần Sơ đáp.
“…” Trưởng ban Quan rất khó chịu, thằng nhóc này không biết điều gì cả, cứ động cái là tiền tiền tiền. Trong lúc anh đang nghĩ cách để luồn lách thì có người đã hỏi thẳng.
“Bao nhiêu tiền một tờ?” Người hỏi là Tiêu Văn.
Là một nhà tiên tri trói gà không chặt, Tiêu Văn nghĩ rằng mình cần thêm sức mạnh để tự vệ.
Trần Sơ nhìn Lâm Xuân và trả lời trước nét mặt ngạc nhiên của cô: “Năm sau rồi tính, bọn em muốn về nhà ăn Tết đã.”
Trưởng ban Quan chịu thua, đành dặn dò Trần Sơ với vẻ phức tạp: “Cái này quan trọng lắm đấy, đừng có bán bừa bãi cho người ngoài.”
Người ngoài là ai, tất nhiên là những người không thuộc trụ sở chính rồi.
Khốn thật, sức mạnh của Trần Sơ quá kinh khủng, chứ không anh đã vác bao tải đi “bắt cóc” luôn rồi.
Thành thử, cả hai đã rời đi trong ánh mắt bịn rịn lưu luyến của tất cả mọi người. Lần này không phải là trường hợp khẩn cấp nên đương nhiên không thể dịch chuyển không gian ngay trong văn phòng được rồi.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Trần Sơ không mở hành lang không gian ngay lập tức mà dẫn Lâm Xuân đi bộ ra ngoài trụ sở chính.
Bây giờ, Đế Đô vẫn đang trong những ngày tuyết rơi, từng hạt tuyết trắng muốt như lông ngỗng, Lâm Xuân không kìm được mà vươn tay ra hứng, chỉ trong thoáng chốc đã bắt được mấy bông tuyết. Tuyết tan vào da, loáng sau tay cô đã ướt sũng, cơn gió ùa tới khiến cô rùng mình vì lạnh. Lúc cô đang định rụt tay vào trong áo thì có bàn tay ấm áp nào đó đã nắm lấy tay cô, cầm khăn khô lau sạch lớp tuyết đọng cho cô.
Lâm Xuân thẫn thờ, cô vẫn hơi gượng gạo trước sự thân mật bất ngờ của Trần Sơ, nhưng cô không hề khó chịu với chuyện này.
Khác với cô, Trần Sơ lại tự nhiên hết đỗi: “Kinh qua bão tuyết mà em vẫn còn thích tuyết cơ à?”
“Vẫn… Thích chứ.” Cô trả lời: “Bão tuyết là thảm họa nhưng tuyết lại rất lãng mạn.”
“Sạch rồi.” Sau khi lau xong, Trần Sơ điềm nhiên nắm lấy tay cô chứ không hề buông ra.
Lâm Xuân cũng không nhắc, để mặc cho anh dắt mình đi.
“À, anh định bán giấy chữ kí cho trụ sở chính à?” Lâm Xuân muốn nói gì đó để xoa dịu đi nỗi phấn khích trong cô.
“Ừ, có lẽ cái này chỉ nhằm vào các thành viên của Lửa Xanh, nếu không sẽ chẳng có tác dụng gì mấy. Mình giữ lại cũng chả dùng được mấy, thà bán đi lấy tiền còn hơn.” Đây cũng là lí do tại sao vừa nãy Trần Sơ lại cố tình khoe khoang hộp giấy chữ kí trước mặt trưởng ban Quan.
“Vậy anh định bán bao nhiêu tiền một tấm?” Lâm Xuân hỏi.
– Em muốn bán giá thế nào?
“Tất nhiên là càng cao càng tốt rồi.” Cô nói với đôi mắt sáng ngời.
“Thế mười triệu một tờ nhé?” Trần Sơ đưa ra một con số
“Đắt thế cơ ạ? Có bán được không anh?” Lâm Xuân hoài nghi về mức giá này. Nếu chỉ có một tờ thì bán giá cao để đầu cơ chuộc lợi cũng được, nhưng vấn đề là bọn cô có cả hộp cơ mà.
“Không bán hết cho trụ sở chính được đâu, nhưng mình có thể bán cho người khác, ví dụ như một số người giàu muốn có siêu năng lực, mục tiêu nhỏ thôi chắc không sao đâu.” Trần Sơ nói.
Mục tiêu nhỏ? Nghĩa là chỉ với chiếc hộp này, cô có thể đắm mình trong núi tiền suốt phần đời còn lại đúng không?
Hệ thống, tớ sai rồi, tớ xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tớ vì tớ đã hiểu nhầm cậu nha, bao lì xì cậu tặng tớ thật sự rất đáng trân trọng!
– Chà, chuyện gì thế này?
Một giọng nói trêu ghẹo bỗng vang lên, Lâm Xuân ngẩng đầu, nhìn thấy bốn người đang đứng trước cổng trụ sở chính với bốn tư thế khác nhau.
Vua Biển, Vua Bẩn, Thanh Không và cả trợ lí Đàm.
Người vừa cất tiếng là Vua Biển, anh cũng là người có biểu cảm lố lăng nhất, đã thế còn chớp chớp mắt rất chi là nhăn nhở. Gương mặt Vua Bẩn vẫn lạnh lùng như thế, trời lạnh thế này mà anh chỉ mặc độc cái áo mỏng. Thanh Không vừa lau kính mới vừa mỉm cười với hai người. Trong khi đó, tờ giấy trong tay trợ lí Đàm đã bị xé toạc ra, thấy được loáng thoáng ba chữ “tiền trợ cấp”.
Lâm Xuân nhìn các đồng nghiệp bỗng dưng xuất hiện, không hiểu sao vành mắt bỗng ửng lên. Cô khịt mũi rồi hét to với trợ lí Đàm.
– Trợ lí Đàm, có tiền thưởng Tết rồi ạ?
Trợ lí Đàm: “…”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện tiếp theo được mở hố: Nhân Danh Lời Nguyền.
Em gái của Hệ Thống Bói Toán, câu chuyện về Vua Bẩn Vân Dật.
Hoài Hạ thích một người, mãi đến khi người ấy bị phán quyết tử hình, Hoài Hạ mới biết anh là đại tư tế của tổ chức khủng bố “Lửa Xanh”, thầy nguyền rủa cấp SS giết hàng vạn người trong truyền thuyết – Vân Dật.
Trước ngày hành hình, Hoài Hạ cầm búp bê nguyền rủa đến gặp Vân Dật lần cuối. Búp bê ấy là cô, nội dung lời nguyền là: Nguyền rủa em sẽ yêu tôi.
Vân Dật nhìn thoáng qua, nở nụ cười bi ai: “Đúng, em thích tôi là do tôi nguyền rủa em. Dù tôi có chết, lời nguyền cũng khó mà hoá giải được, em sẽ phải thích tôi cả đời.”
Nhằm gỡ bỏ lời nguyền, bố cô đã mượn một vật phẩm thần kì mang tên “Chiếc hộp cầu nguyện”, chỉ cần trả một cái giá tương xứng, tất thảy ước vọng sẽ thành hiện thực.
Hoài Hạ đã ước rằng: Nếu có phép màu, xin hãy thay đổi vận mệnh của Vân Dật.
Thời gian xoay vòng, cô quay về năm mười bảy tuổi. Trong năm ấy, để trở thành thầy nguyền rủa, Vân Dật đã phải đánh đổi bằng việc nguyền rủa chính mẹ của mình, đó cũng là khởi đầu cho con đường tội ác của anh.
*
Hoài Hạ mười bảy tuổi hỏi chàng trai vẫn thức tỉnh thành thầy nguyền rủa: “Vân Dật, thầy nguyền rủa có thể ểm bất cứ điều gì à?”
Chàng trai Vân Dật: “Ví dụ như?”
Hoài Hạ mười bảy tuổi: “Ví dụ nguyền rủa người khác thích cậu chẳng hạn?”
Chàng trai Vân Dật: “Tất nhiên là không rồi, nghĩ cái gì vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]