Lâm Xuân tức điên lên, nếu không cáu thì cô chắc chắn sẽ không đốt tận hai mươi nghìn tệ.
Trộm người, còn dám nói cô trộm người, dám nói một thiếu nữ ngây thơ chưa biết mùi tình như cô đi trộm người ư???
Đấy là tiếng người à?
Vua Biển: Anh sai rồi, không dám cãi nữa, anh cho em hai mươi nghìn, không, cho em bốn mươi nghìn, nương tay tha cho anh đi mà.
Vua Biển vạ miệng là vậy nhưng anh nhận tội rất nhanh, hơn nữa anh cũng rất giỏi trong việc xin lỗi.
Lâm Xuân thấy Vua Biển sẽ cho mình bốn mươi nghìn tệ, cơn giận trong lòng cũng biến tan. Đúng, sự tức giận của cô có thể nguôi ngoai chỉ với bốn mươi nghìn tệ.
Lâm Xuân: Anh chuyển tiền trước đi.
Vua Biển cũng không hề do dự, chuyển luôn bốn mươi nghìn tệ cho cô.
Bấy giờ, Trần Sơ bỗng nhắn: Bốn mươi nghìn tệ hơi không ổn lắm thì phải.
Vua Biển trả lời đúng chữ “Hiểu” rồi chuyển thêm hai chục nghìn nữa. Nghĩa là, bốn mươi nghìn tệ không ổn, nhưng sáu mươi nghìn tệ thì ổn rồi.
Lâm Xuân nhìn màn hình điện thoại, đợi để lấy tiền, hãi đến mức mãi mà không khép được miệng.
Chuyển… Chuyển thật? Vua Biển giàu như thế sao?
Cũng phải, anh rất lắm tiền là đằng khác, anh đã lấy một nửa số đá sức mạnh mà bọn cô đã bòn trong toà Khoá Hồn, đây chính là bảy tám mục tiêu nhỏ đó, so ra, sáu mươi nghìn tệ có là gì đâu.
Nghĩ vậy, Lâm Xuân không do dự nữa, quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-he-thong-boi-toan/2548373/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.