Bởi vì khi nãy trời bỗng dưng tối sầm lại nên số người dị năng bu quanh chỗ Lâm Xuân đã chạy hết rồi, thành ra trên đường đi đến cổng không gian, mọi người không gặp nguy hiểm gì. Chỉ có bé con Vân Chu vẫn luôn lầu bầu hỏi tại sao trời tự dưng lại tối rồi tự dưng lại sáng, nhưng Vua Bẩn và Lâm Xuân không ai nói cho bé biết câu trả lời.
Ở cổng ra, Trần Sơ mặc chiếc áo khoác lông cáo màu xanh đậm, đứng sừng sững trong cơn tuyết. Nhìn thấy mọi người đi đến, gương mặt lạnh lùng ấy mới nhoẻn nụ cười. Ánh mắt anh lia thoáng qua Lâm Xuân, rồi nhìn gương mặt tái nhợt của Vua Bẩn.
“Cậu có ổn không?” Trần Sơ hỏi Vua Bẩn.
“Thương nhẹ thôi.” Vua Bẩn thản nhiên đáp lời.
“Anh bị thương à?” Lâm Xuân lo lắng nhìn sang Vua Bẩn, mặc dù cô cũng nhận thấy nét mặt anh có gì đó không ổn, nom hơi ốm yếu, nhưng dường như anh vẫn luôn như vậy, thành ra cô cũng không nghĩ nhiều.
“Không sao.” Vua Bẩn sử dụng thuật đại nguyền rủa tận mấy lần nên đã tiêu hao năng lực và mất máu một cách nghiêm trọng. Dù Trần Sơ không nhìn thấy quá trình Vua Bẩn thi triển lời nguyền nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự yếu ớt của Vua Bẩn. Sở dĩ Lâm Xuân không nhận ra Vua Bẩn bị thương là vì cô không cảm nhận được năng lực trong người anh đang bị xói mòn, thứ hai là vì anh đã giấu tay trong áo khoác để che đi vết thương.
“Em là người dị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-he-thong-boi-toan/2548324/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.