“Thanh niên kia chính là Tiêu Tội Kỷ bị thiên tài ngút trời của Mộ Dung gia bỏ rơi đúng không nhỉ?”
“Chính là hắn, ta nghe nói năm ngoái hắn đại diện Thiết Cốt Phái tham gia môn phái luận võ của quận Thanh Dương, kết quả còn giành được quán quân luôn đấy.”
"Không phải hắn là một tên phế vật sao?”
“Lần này Mộ Dung Hân đến Thánh Tuyền Tông, chẳng lẽ muốn nhìn xem vị hôn phu bị bỏ rơi ngày đó thế nào?”
"Người ta bây giờ là đệ tử thân truyền của tông môn nhị lưu Bách Hợp Thánh Tông, Tiêu Tội Kỷ chỉ là đệ tử môn phái thất lưu Thiết Cốt Phái, giữa hai người đã định sẵn không phải người cùng một thế giới.”
"Một tên nam nhân bị nữ nhân bỏ rơi, thật đúng là xấu hổ mất mặt!”
Võ giả thế lực khắp nơi mặc dù đang thì thầm bàn luận, nhưng mỗi câu nói đều rõ ràng rành mạch truyền vào tai Tiêu Tội Kỷ, khiến hắn không khỏi siết chặt nắm đấm.
Mộ Dung Hân cũng cau mày lại.
Miệng lưỡi của những người này, vẫn luôn đáng ghét như vậy.
Tiêu Tội Kỷ quay đầu, trong ánh mắt có thanh đạm lạnh nhạt, phảng phất như muốn nói với nàng.
Ngươi nghe thấy không?
Đây chính là tổn thương mà ngươi gây ra cho ta năm đó.
Đúng vậy.
Ngươi có thể dùng trẻ người non dạ đến đùn đẩy trách nhiệm về việc gây ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-cuong-tong-quan-thuong-tieu/1048047/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.