Đệ tử nhận lấy tấm khiên xong liền rời đi, chỉ một mình Lăng Uyển Tuyết ở lại.
Trong phòng sách.
Chỉ còn lại hai người là Quân Thường Tiếu và Lăng Uyển Tuyết.
Lăng Uyển Tuyết từ đầu đến cuối cúi thấp đầu, bàn tay hơi run run.
Đây là lần đầu tiên nàng ở đơn độc cùng chưởng môn, tính cách nàng vốn hay mắc cỡ ngại ngùng, hiện tại lại là vô cùng căng thẳng, thấp thỏm.
“Cạch!”
Đột nhiênột âm thanh phát ra.
Lăng Uyển Tuyết bị dọa, bất giác lùi về sau hai bước.
Quân Thường Tiếu nhìn Lăng Uyên Tuyết như vậy, thầm nghĩ nói:
“Chỉ là đặt bình dịch cải tạo tư chất lên bàn, mà nàng đã giật mình sợ sệt, cái gan này quá nhỏ rồi.”
“Uyển Tuyết.”
Quân Thường Tiếu chống cằm nói:
“Ước mơ của ngươi là gì?”
Chưởng môn sao lại hỏi về ước mơ nữa?
Lăng Uyển Tuyết nhỏ giọng nói:
“Đệ tử… Ước mơ của đệ tử là tu luyện võ đạo, chứng minh cho lũ nam nhân thúi… không không, chứng minh cho lũ nam nhân thúi ngoại trừ chưởng môn!”
Quân Thường Tiếu nói:
“Tu luyện võ đạo không phải để chứng minh cho người khác xem, mà là chứng minh cho bản thân ngươi xem, hiểu chưa?”
“Hiểu… hiểu rồi ạ!”
“Rầm!”
Quân Thường Tiếu đập bàn một cái, nghiêm giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-cuong-tong-quan-thuong-tieu/1047933/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.