Thời Mạch nhớ ra lúc dọn dẹp lúc khuya hôm qua, cậu mệt đến mức không còn sức sắp xếp lại tài liệu, vì thế cậu để tạm tài liệu lên trên laptop.
Tệ thật đấy!
Bản án sơ thẩm cùng bài bào chữa đã soạn sẵn đều không mang, bây giờ cậu phải nhớ lại những điều cần lưu ý và nội dung cậu đã viết ra. May mắn trong phiên tòa phúc thẩm không có thêm chứng cứ hay tình tiết mới, nếu không sẽ rất phiền toái.
Trong lúc đó, chủ tọa phiên tòa(1) tiến hành thủ tục bắt đầu phiên tòa: "Xin mời các đương sự xem xét lại bản án sơ thẩm, các bên có phản đối gì đối với quyết định của phiên tòa sơ thẩm hay không?"
Luật sư đại diện cho bên nguyên đơn lập tức phát biểu ý kiến, Thời Mạch xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu.
Cậu nhìn về phía ông Lý đang có vẻ mặt mặt sưng sỉa, dũng cảm hỏi: "Anh Lý này, anh có bản án sơ thẩm không? Xin lỗi, tôi mang nhầm tài liệu."
Ông ta lập tức sa sầm mặt mũi: "Chết tiệt, cậu lên tòa không đem tài liệu thì đem cái mẹ gì?"
Nhận lấy bản án ông Lý ném qua, Thời Mạch cười xòa, rồi nhanh chóng nhớ lại ký ức về phiên tòa sơ thẩm. Khi chủ tọa hỏi lại lần nữa, cậu trả lời một cách kiên quyết: "Đối với bản án sơ thẩm chúng tôi cũng không có gì phản đối..."
"Tôi phản đối!" Ông Lý lớn tiếng phản bác rồi trừng mắt nhìn Thời Mạch, "Trong bản án có nói về "Giấy giám định thương tật", "Giấy giám định thương tật" này là giả, tôi không hề đánh cô ấy."
Chủ tọa phiên tòa giải thích: "Đây chỉ là bằng chứng do bên nguyên đơn đưa ra. Nếu anh có ý kiến gì đối với việc này, có thể phát biểu ở giai đoạn tranh luận."
Ông Lý nổi giận đùng đùng: "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì, cái giấy đó chắc chắn là đồ giả, tôi phản đối chuyện này!"
Chủ tọa giải thích lại một lần nữa, nhưng ông ta vẫn lớn tiếng ồn ào, còn chỉ vào luật sư phía bên kia mắng: "Tên luật sư này đang bịa chuyện, cố ý hủy hoại quan hệ vợ chồng chúng tôi!"
Chủ tọa gõ búa cảnh cáo ông Lý, Thời Mạch kéo tay ông ta, nhỏ giọng nói: "Ngài Lý này, xin đừng quá kích động, "Giấy giám định thương tật" bên kia đưa ra là sự thật không thể chối cãi, trừ khi ông chứng minh được bên kia không có bằng chứng này thì mới có thể phản đối được. Ông bảo tờ giấy kia là giả, chỉ là ý kiến cá nhân thì phải chờ đến phần tranh luận mới có thể phát biểu ý kiến."
Ông Lý không biết xấu hổ mắng Thời Mạch: "Cậu đang giúp bên nào? Cậu là luật sư của tôi thì cái gì cũng phải nghe theo tôi?"
Thời Mạch đầu đau muốn nứt ra: "Anh Lý, đây là quy định của pháp luật, không phải không cho anh phát biểu nhưng mà chúng ta phải tuân theo trình tự thủ tục tại phiên tòa."
Ông Lý dựng râu trừng mắt: "Nếu đã cho phát biểu thì tôi nói lúc nào chẳng được được, cậu còn cản tôi lại? Mẹ kiếp, cậu làm luật sư kiểu mẹ gì vậy, cấm thân chủ nói, cậu định làm gì?"
Chánh án gõ búa cảnh cáo: "Bị đơn, xin hãy chú ý lời nói của mình, đây là tòa án, không phải cái chợ để cãi nhau. Yêu cầu anh tuân thủ kỷ luật tại tòa án."
Thời Mạch không muốn nói thêm gì nữa. Trước đó, cậu đã giải thích trình tự thủ tục tại phiên tòa cho ông Lý nghe rồi. Nhưng hiển nhiên là ông ta không thèm để ý. Ông ta vô lý như vậy, cậu có thể làm gì đây? Cho dù như thế nào đi nữa cũng là thân chủ của mình, tiền lương của mình là do hắn trả, kể cả việc biết chắc chắn ông ta đã có hành vi bạo lực gia đình, cậu cũng phải giúp hắn tẩy trắng.
Chủ tọa cũng ngán ngẩm, đành yêu cầu thư ký ghi lại ý kiến của ông Lý và tiến hành các thủ tục tiếp theo.
Đến thủ tục kiểm tra chéo chứng cứ giữa hai bên.
Sau khi kiểm tra chứng cứ ban đầu do bên nguyên đơn đưa ra, Thời Mạch đưa ra ý kiến theo trí nhớ của mình: "Đầu tiên, tôi không phản đối tính hợp pháp của của "Giấy giám định thương tật", nhưng tôi phản đối mối quan..."
"Cậu bị cái gì vậy!" Giọng điệu của ông Lý càng trở nên khó nghe, " "Giấy giám định thương tật" này là giả, là giả! Tôi chưa bao giờ đánh cô ta, cô ta cố tình nói dối tôi bạo lực gia đình để ly hôn với tôi." Nước miếng phun như mưa vào mặt Thời Mạch, cậu siết chặt tay: "Anh Lý, tôi đã giải thích chuyện này với anh trước rồi kia mà"
"Giấy chứng nhận giám định thương tật" là do bên bệnh viện giám định, trong đó đã chứng minh rõ ràng bà Lý bị chấn thương nhẹ, có thể bị hành vi bạo lực gia đình gây ra. Thời Mạch đã tiến hành chứng thực chứng cứ này, dấu mộc đóng trên giấy chính là con dấu thật của bệnh viện, chứng minh bằng chứng này là hợp pháp.
Trong trường hợp này, muốn yêu cầu kiểm tra tính xác thực của "Giấy chứng nhận giám định thương tật", thì phải chứng minh được con dấu trên đó là giả, nếu phải chứng minh con dấu này không được cơ quan có thẩm quyền cấp thì sẽ kéo theo nhiều vấn đề phức tạp, lãng phí thời gian và tiền bạc, lại không có tác dụng gì. Nhưng nếu phủ nhận mối quan hệ nhân quả thì mọi chuyện sẽ khác, chỉ cần bám vào việc thương tật của bà Lý là do người khác gây nên, không liên quan tới ông Lý, và một khi không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh ông Lý thực hiện hành vi bạo lực, có thể giúp ông Lý phủi sạch quan hệ.
Đây là ý kiến của Thời Mạch khi đã cân trước sau, cậu đã bàn bạc với ông Lý trước đó, lại nhỏ giọng giải thích một lần nữa, ông ta đột nhiên vỗ bàn chỉ vào mặt Thời Mạch rồi chửi: "Cậu còn muốn tiền hay không? Làm sao? Cậu đã không mang theo tài liệu mà còn đưa ra ý kiến nhảm nhí gì nữa? Hay là cậu thông đồng với luật sư bên kia, cố ý không đem theo tài liệu, nói bừa để hại tôi! Mặc kệ liên quan hay không liên quan, "Giấy giám định" này chắc chắn là giả!"
"Bị đơn!" Chủ tọa gõ búa thật mạnh, lạnh giọng cảnh cáo, "Yêu cầu anh giữ trật tự. Nếu anh còn ồn ào, chúng tôi sẽ cho cảnh sát đưa anh ra ngoài. Người bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp(2) của bị đơn, mời anh tiếp tục."
Thời Mạch nhịn một bụng tức, khuyên ông Lý bình tĩnh lại, ngó lơ ánh mắt hằn học của ông ta, tiếp tục trình bày.
Cậu không biết mình làm thế nào để chịu đựng đến hết phiên tòa, chỉ cần quan điểm của cậu không đồng nhất với ông Lý, ông ta sẽ lôi việc cậu không mang tài liệu và cố tình chia rẽ gia đình hắn ra mà mắng rất khó nghe.
Thời Mạch chưa bao giờ tức điên người như bây giờ, ông Lý không chỉ làm cậu mất hết mặt mũi mà còn xúc phạm nghiêm trọng danh dự nhân phẩm của cậu. Sở dĩ cậu có thể nhịn đến phút cuối, bởi vì giáo dưỡng không cho phép cậu biến thành người thô lỗ, chỉ biết dùng nắm đấm và nói lời thô tục công kích người khác.
Ông Lý chửi cậu đến đã miệng, sau khi ký vào hồ sơ hắn bỏ đi luôn, để một mình Thời Mạch tự sửa hồ sơ một mình.
Hắn ta vừa đi vừa gọi cho bạn hắn phàn nàn: "Tên luật sư này làm ăn chẳng ra cái gì, lúc nào cũng đối nghịch với tao, tên cậu ta là gì?
Bạn hắn trả lời: "Tên là gì ấy nhỉ, để tao nhớ xem...à là Thời Mạch."
"Thời Mạch, đúng rồi đó, không biết sao công ty luật lại dàn xếp tên phế vật này cho tao. Khi nào về phải hủy bỏ hợp đồng với cậu ta, thay người khác."
Bạn hắn hỏi: "Phí luật sư thì tính sao? Hủy hợp đồng vô cớ thì vẫn phải trả toàn bộ số tiền."
"Mày điên à? Có lý do chính đáng là hủy được rồi...Ôi, đây không phải là luật sư Tạ sao?" Mắt hắn ta sáng lên, cười cười đi tới chào hỏi Tạ Cẩm Trình, vươn tay ra: "Đã lâu không gặp."
Tạ Cẩm Trình không cảm xúc bắt tay ông Lý, nói một câu không nể nang ai: "Chào anh, cho hỏi anh là ai vậy?"
Lý Gia sắc mặt cứng đờ, lực nắm tay của Tạ Cẩm Trình quá mạnh tới nỗi xương ngón tay của hắn cũng cảm thấy đau: "Tôi, tôi là Lý Gia, nhờ cậu mà tôi mới thắng kiện được, cảm ơn cậu rất nhiều."
Tạ Cẩm Trình buông tay: "Xin lỗi, tôi tiếp nhận quá nhiều vụ án, không nhớ ra."
Lý Gia lần này quả thật mất mặt, hắn giật giật khóe miệng: "Cậu là người bận rộn nên có khi không nhớ, không sao tôi hiểu, tôi vẫn muốn mời cậu đi ăn một bữa cơm, tối nay cậu có rảnh không?" Thái độ đối với Thời Mạch khác một trời một vực.
Lý Gia là người làm ăn, kinh doanh sau này có khả năng gặp nhiều vấn đề phải nhờ đến luật sư, vì thế hắn không muốn đắc tội với một luật sư nổi tiếng. Hắn cũng đã từng nhờ Tạ Cẩm Trình giải quyết vụ án ly hôn lần này nhưng Tạ Cẩm Trình không tiếp nhận các vụ án hôn nhân gia đình nên mới tìm tới công ty luật Chung Nguyên. Có lẽ vì Tạ Cẩm Trình làm việc khéo léo, nhanh chóng, cho nên đối với một luật sư không có danh tiếng gì Thời Mạch hắn rất bất mãn.
Tạ Cẩm Trình từ chối: "Xin lỗi, tối nay tôi không có thời gian. Tôi còn có việc, đi trước nhé." Nói xong, không đợi Lý Gia giữ lại, bước nhanh vào tòa án.
Thời điểm nhìn thấy Thời Mạch, cậu đã hoàn thành xong hồ sơ, những người khác cũng đã rời đi còn lại mình cậu lủi thủi thu dọn tài liệu.
"Không ngờ cậu lại tiếp nhận vụ án của Lý Gia."
Thời Mạch ngạc nhiên quay lại, chỉ thấy Tạ Cẩm Trình mặc một bộ suit bên trong là sơ mi đen, cổ áo mở ra hai nút, hai tay đút túi quần, đứng dựa lưng vào cửa.
"Sao anh lại tới đây."
"Đến xem hồ sơ." Nhìn Thời Mạch đang nhíu chặt hàng lông mày, Tạ Cẩm Trình đoán được phần nào chuyện gì đã xảy ra. "Lý Gia cũng làm khó dễ cậu hả?"
Thời Mạch cắn răng giữ thể diện: "Làm gì có, đều là chỗ thân thiết cả."
"Thật sao?" Tạ Cẩm Trình đột nhiên vỗ tay vào bàn, nghiêng người về phía trước, gần đến mức có thể thấy rõ sự né tránh trong mắt Thời Mạch, "Theo tôi được biết, số luật sư không bị hắn làm khó dễ chỉ có từng này." Hắn dơ lên một ngón tay, thể hiện một con số.
"Đến mức đó luôn sao?" Thời Mạch giật mình, "Hình như hắn ta vướng vào rất nhiều vụ kiện tụng."
"Hắn là người làm ăn, mấy năm gần đây công việc kinh doanh của hắn càng ngày càng xuống dốc, hắn ta gặp phải rất nhiều vụ kiện, tính tình càng ngày càng nóng nảy, bắt đầu đánh đập vợ mình, vậy nên mới có vụ ly hôn cậu tiếp nhận lần này. Hắn ta thuê rất nhiều luật sư, trừ những vụ mà tôi nhận ra, những vụ còn lại chưa ai thắng cả. Vụ án mà tôi tiếp nhận, hắn chỉ là người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan (3),vụ án căn bản không liên quan gì nhiều đến hắn."
"Hắn gây khó dễ rất nhiều luật sư sao?" Thời Mạch nghe xong cũng được an ủi một chút.
"Chỉ cần luật sư nói không đúng ý hắn, hắn sẽ mắng lại. Hắn ta đã bị công ty tôi đưa vào danh sách đen, công ty của chúng tôi sẽ không tiếp nhận những vụ kiện của hắn." Tạ Cẩm Trình thu người lại, đối mặt với Thời Mạch.
"Công ty của anh thật lợi hại!" Thời Mạch giơ ngón cái lên khen, "Giá như công ty tôi cũng làm được như vậy."
"Hắn đắc tội nhiều luật sư như vậy, chắc chắn sẽ gặp báo ứng."
"Chính xác." Thời Mạch mỉm cười gật đầu, khói mù lúc nãy cũng tan đi, "Hóa ra không chỉ mình tôi bị hắn làm khó dễ. Nghĩ đến đó, tôi cũng thấy thoải mái hơn nhiều."
Tạ Cẩm Trình nhìn đống hồ sơ trên bàn không có chút liên quan gì đến vụ án hôn nhân gia đình, vừa muốn nói gì, lại thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Thời Mạch, hắn nói: "Cẩn thận với tên Lý Gia này, dân kinh doanh rất ghê gớm, nếu lỡ có xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải bảo vệ quyền lợi của mình."
"Hắn ta còn có thể làm gì được tôi? Cùng lắm thì hủy bỏ hợp đồng ủy thác." Thời Mạch không thèm để bụng.
"Không thì cậu chủ động hủy bỏ hợp đồng?" Tạ Cẩm Trình khoanh tay trước ngực, "Giữ thể diện, còn cho công ty luật Chung Nguyên biết vấn đề của Lý Gia."
Chủ động hủy bỏ hợp đồng kia ư? Tiền vi phạm hợp đồng cũng đủ khiến cậu tán gia bại sản. Thời Mạch cố chấp nói: "Cần gì phải hủy, tôi sẽ không hủy, phải để đó để hắn thấy, mỗi ngày lắc lư trước mặt hắn, tức chết hắn ta!"
Tạ Cẩm Trình nhìn chằm chằm đôi môi hồng, căng mọng của Thời Mạch, dày thêm một ít thì khó coi, bớt đi thì quá bạc tình, độ dày vừa phải, không thừa không thiếu, hắn không nghĩ một đôi môi đẹp như vậy lại có thể nói ra những câu làm nghẹn họng người khác.
Sau khi rời tòa án, Thời Mạch đột nhiên nói: "Đúng rồi, anh biết sửa USB không? USB của tôi bị vào nước, cắm vào máy không nhận." USB bị hư chứa nhiều tài liệu quan trọng, đem đi sửa vừa tốn tiền vừa mất thời gian, không bằng mặt dày nhờ Tạ Cẩm Trình sửa dùm cho.
Tạ Cẩm Trình nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo, kim giờ điểm 12 giờ: "Chiều nay cậu có bận gì không?"
Thời Mạch lôi cuốn sổ nhỏ ra xem lịch trình, lắc đầu: "Không bận gì, rảnh rỗi."
"Sau bữa trưa cậu theo tôi đến Cẩm Thiên, tôi nhờ bên kỹ thuật sửa cho cậu."
"Nhưng tôi.." Thật ra cậu muốn về để nghỉ ngơi, tối hôm qua hầu như chả ngủ nghê được gì, lại phải đi vào chiều nay. Nhìn thấy vẻ mặt không cho từ chối của Tạ Cẩm Trình, cậu rút lại lời nói: "Không có gì."
Sau bữa trưa no nê, Thời Mạch thỏa mãn cùng Tạ Cẩm Trình đến công ty luật Cẩm Thiên.
Thời Mạch sững sờ nhìn tòa nhà 30 tầng trước mặt mình.
* (1) Chủ tọa phiên tòa là thẩm phán trong Hội đồng xét xử điều khiển và giữ kỉ luật phiên toà.
(2) Theo quy định của pháp luật dân sự, luật sư tham gia tố tụng với tư cách là người bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của đương sự khi có yêu cầu của đương sự và được Tòa án làm thủ tục đăng ký người bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của đương sự.
(3) Người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan trong vụ án dân sự là người tuy không khởi kiện, không bị kiện, nhưng việc giải quyết vụ án dân sự có liên quan đến quyền lợi, nghĩa vụ của họ nên họ được tự mình đề nghị hoặc các đương sự khác đề nghị và được Tòa án chấp nhận đưa họ vào tham gia tố tụng với tư cách là người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]