Kỷ Sách khép tài liệu lại, đặt lòng bàn tay lên hốc mắt che khuất ánh mặt trời.
Đọc chữ khi đang ngồi xe xóc nảy đúng là một việc rất hại mắt cũng rất hao tổn tinh thần, nếu có thể, hắn cũng muốn ném hết những gì nhìn thấy ra sau đầu, nhưng hắn làm không được.
Con người luôn như thế, lúc không biết gì hết thì cứ nghĩ “Cho tôi biết một chút là được rồi”, nhưng một khi thực sự biết được chút đỉnh rồi thì sẽ bị lòng hiếu kỳ cám dỗ thâm nhập không ngừng, muốn biết càng nhiều hơn, muốn biết được chân tướng trần trụi nhất.
Và cái cảm giác không thỏa mãn cào cấu tâm can này đã khiến Kỷ Sách ba đêm liền không yên giấc.
Phải nói là kể từ khi hắn nhận được nhiệm vụ này, không lúc nào hắn không lo âu. Tình huống kiểu này rất hiếm thấy, sự khác thường của hắn vô hình trung mang tới áp lực rất lớn cho những người khác trong lớp đặc huấn.
Lô Vi không chỉ một lần nghiêm khắc cảnh cáo hắn: “Kỷ Sách, tôi nói thêm lần nữa, đừng để tâm tình anh ảnh hưởng tới sĩ khí của các binh sĩ!”
Kỷ Sách luôn không mặn không nhạt đáp cô một tiếng “Ừm”, sau đó lại tiếp tục lật xem tư liệu.
Lô Vi tức chết, nhưng cô không có biện pháp nào.
Họ một nhóm mười hai người, từ trường quân đội 313 chạy tới huyện Ma Lật Pha tỉnh Vân Nam, hội hợp với người liên hệ ở nơi này, tiếp theo ngồi xe tới Nam Ôn Hà, sau khi xuống xe quẹo lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862622/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.