Lương Thượng Quân suy đi nghĩ lại lời nói của Lô Vi, cô ta nói về quá khứ của Kỷ Sách, là nơi anh chưa từng chạm vào, điều này khiến anh có cảm giác rất lạ lùng, vừa phấn khích, cũng vừa xen chút ghen tuông.
Trải qua mấy phen suy nghĩ, anh quyết định tặng Kỷ Sách một món quà.
Ăn cơm trưa xong, Lương Thượng Quân đủng đỉnh đi tới WC ở phòng tập bắn, nhốt mình trong một gian vệ sinh, khóa cửa lại.
Sau đó anh tháo đai võ trang ra, cởi áo khoác, cởi dây nịt, ngồi xuống nắp bồn cầu…Bắt đầu tự. sướng.
Ngón tay linh hoạt an ủi dục vọng của mình, trong não mô tả dáng vẻ hiện tại của Kỷ Sách, kèm theo đường nét hồi còn trẻ hơn của hắn do chính anh tưởng tượng ra: Có lẽ ánh mắt sẽ to hơn bây giờ một chút? Đường nét cũng không sắc sảo rõ ràng như vậy? Giọng điệu nói chuyện cũng không đê tiện như vậy?
Một Kỷ Sách chịu không nổi cô đơn chạy ra ngoài trường quân đội tìm vui, một Kỷ Sách gây họa khắp nơi bị giam lỏng, và, một Kỷ Sách không thể không nhắm họng súng vào chiến hữu của mình.
Những mảnh ghép của cậu thiếu niên không tài nào cởi bỏ nỗi khổ đau ấy dần dần hợp lại thành một gương mặt phách lối, một ánh mắt bễ nghễ, một sống mũi cao thẳng, một đôi môi mỏng mà góc cạnh rõ ràng, và một dáng vẻ hễ bật cười là hết sức cuồng vọng.
Đây chính là Kỷ Sách anh quen, nhưng không phải Kỷ Sách hoàn chỉnh.
Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862617/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.