Sửa sang lại tâm tình xong thì mặt trời đã xuống núi, Lương Thượng Quân xách mớ Coca còn lại về phòng ngủ, chia cho mỗi người một lon, do dự một hồi rồi anh đưa qua phòng đối diện.
Cung Trì đang đọc sách, tổ ba người không biết đã lủi đi xó xỉnh nào, Khuất Tử hiếm thấy không có ngủ, đang ngồi ở chỗ của mình hí hoáy một cái mô hình máy bay, nhìn kỹ lại thấy nó hơi giống cái của Tùng Kiến Bằng, bất quá thoạt trông nó đáng tin hơn nhiều.
Khuất Tử vô cùng nghiêm túc, gần như tới mức quên mình, trên bàn chất một đống công cụ và linh kiện, ngay cả khoảng trống để đặt một lon Coca cũng không có, thấy cậu ta tập trung toàn bộ tinh thần vào việc sắp xếp dây nhợ, Lương Thượng Quân không dám quấy rầy, chỉ đành đem phần của cậu đặt lên bàn của Tùng Kiến Bằng.
Anh tưởng Tùng Kiến Bằng không có đây, ai ngờ ngẩng đầu lên liền thấy một đôi chân buông thõng ở mép giường trên.
Tùng Kiến Bằng lạnh nhạt nhìn anh, Lương Thượng Quân không hề tránh né ánh nhìn của y, anh đặt hai lon Coca cuối cùng xuống, không nói gì hết, bỏ đi. Nói thật, hiện giờ trong lòng anh giống như buông xuống một tảng đá lớn vậy, cảm giác nhẹ nhõm khiến anh không thể tưởng tượng nổi, nhưng đồng thời anh cũng hiểu, tảng đá đó e rằng đang đè nặng lên người Tùng Kiến Bằng.
Cậu ta nhất định rất khó xử đây, khi phải làm đồng đội với kẻ đã hại chết anh mình…
Lương Thượng Quân cười khổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862609/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.