Cưng à, buông súng xuống, không được nhúc nhích”
Mũi dao lạnh giá chạm vào làn da, khiến Lương Thượng Quân thoắt cái tỉnh táo lại.
Anh không làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào, yên lặng hạ súng xuống, đối phương nhích lưỡi dao gác trên cổ anh ra một chút, Lương Thượng Quân hít sâu một hơi: “Nếu tôi run tay nổ súng…”
“Vậy thì chúng ta ôm nhau cùng chết”
Hơi nóng lượn lờ bên tai Lương Thượng Quân, anh mất tự nhiên nghiêng đầu qua, nhưng vùng vẫy trong phạm vi bị áp chế cực nhỏ là chuyện vô ích.
Mùi hương gay mũi trong không khí càng nồng hơn, Lương Thượng Quân hỏi: “Tên điên, anh làm gì vậy?”
Kỷ Sách đáp: “Như em thấy đấy, nơi này là trạm xăng dầu và điểm tiếp khí, chẳng qua tôi chỉ xả một ít khí trong điểm tiếp khí ra thôi. Đây là cảnh mô phỏng, dù em cướp cò cũng sẽ không gây nổ, nhưng điểm của chúng ta đều sẽ bị trừ sạch”
Ở đằng trước họ, Lương Thượng Quân nhìn thấy rất rõ, đó không phải là bia cố định điều khiển bằng máy, mà đó là một vật ngụy trang do Khuất Tử núp ở đằng sau cột chống cắm vào.
Khuất Tử giương súng nhắm ngay Tùng Kiến Bằng đứng ở giữa, Tùng Kiến Bằng nhìn trước ngó sau, ôm súng không biết phải phản ứng thế nào, cuối cùng vẫn chuyển mục tiêu nhắm ngay Kỷ Sách. Mọi người tại hiện trường đều không thể nổ súng, chỉ đành giằng co.
Lương Thượng Quân cau mày: “Vậy sao anh không cút xa xa chút, tôi chỉ cần nổ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862605/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.