Lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn, Lương Thượng Quân xoa gáy ngồi dậy, cảm giác vừa đau vừa tê thật khó chịu, anh xoay xoay đầu, nhìn thấy Chu Khải đang thay băng vải bên cạnh anh, thấy thằng nhóc dùng ánh mắt cảnh giác trừng mình, thấy Kỷ Sách trầm mặc đùa nghịch lọ thuốc giảm đau của anh.
Anh chìa tay ra: “Trả thuốc cho tôi, sẵn tiện cho tôi ly nước, cám ơn”
Kỷ Sách rất nghe lời đưa những thứ anh yêu cầu qua, sau đó hỏi: “Em cần thuốc giảm đau làm gì?”
Lương Thượng Quân liếc trắng mắt: “Hỏi thừa”
Dạ dầy đang co rút, đầu thì nhức nhối, mỗi nơi đau mỗi kiểu, muốn bản thân được dễ chịu hơn, không uống thuốc thì còn cách nào? Lương Thượng Quân trút ra ba viên, uống nước nuốt xuống.
Kỷ Sách cau mày: “Uống nhiều quá vậy? Em tưởng nó là kẹo sao?”
“Uống ít không có tác dụng” Lương Thượng Quân không để ý nhiều, lại uống thêm vài ngụm nước, rồi ném trả bình nước cho hắn.
Trong lòng Kỷ Sách dâng lên từng ngọn lửa giận, giọng điệu đương nhiên cũng khó nghe: “Lương Thượng Quân, mẹ kiếp em xảy ra chuyện gì vậy?”
Lương Thượng Quân cười: “Thì như anh thấy, chuyện vậy đó” Anh hất hất đầu về phía những binh sĩ Sunnah bị bắt làm tù binh, nói: “Tôi làm việc cho chúng, chúng chừa mạng cho tôi, chuyện là vậy đấy”
“Đại đội trưởng Lương!” Chu Khải nhịn hết nổi: “Đại đội trưởng Lương, anh đang nói gì vậy! Bọn em biết anh là tù binh, lần này bọn em tới là để cứu các anh ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862587/quyen-1-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.