Mustafa bó tay lắc đầu, ngồi xuống giường anh, nhàn nhã bắt chéo chân chờ anh ra. Trong lúc vô tình gã nhìn thấy lọ thuốc giảm đau đặt trên đầu giường của Lương Thượng Quân, nắp lọ mở, chứng tỏ trước đó không lâu chủ nhân của nó từng sử dụng.
Cầm trong tay ước lượng, Mustafa kinh ngạc phát hiện số thuốc bên trong chỉ còn có vài viên, đây là lượng thuốc mới cấp cho anh ta ba ngày trước mà, sao uống nhanh dữ vậy? Thuốc giảm đau mà uống kiểu này không tốt.
Lúc này ở gian trong truyền ra tiếng nôn dữ dội, một loạt âm thanh loảng xoảng vang lên, kèm theo đó là tiếng ho khan và tiếng nôn ọe đặc biệt dọa người trong không gian nhỏ hẹp. Sau khi tiếng xả nước và tiếng súc miệng ngừng, Lương Thượng Quân đi ra, mặt mày nước nhỏ giọt. Rõ ràng anh không phải ị xong đi ra, tại ị thì đâu cần rửa mặt.
“Anh uống thuốc nhanh quá, uống vậy không tốt, với lại, mới nãy anh nôn à? Có phải thân thể khó chịu không?” Mustafa hỏi thế, bất quá giọng điệu thờ ơ đó chứng tỏ thực chất gã chả buồn để ý tới đáp án.
Lương Thượng Quân phì cười: “Ngài lãnh tụ à, giữa chúng ta chỉ bàn lợi ích, ngài không cần miễn cưỡng chính mình làm ra bộ dạng quan tâm thuộc hạ đâu, nói thẳng đi, chuyện gì?”
Mustafa mỉm cười, không khách sáo với anh nữa: “Tôi muốn anh giúp tôi thoát khỏi sự truy lùng của đám binh sĩ Hara”
Lương Thượng Quân nhướng nhướng mày, vẻ mặt không khỏi đắc ý: “Yo, động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862585/quyen-1-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.