Hai người chạy việt dã hơn 20km, chạy trên một đường núi không phải dành để huấn luyện, sau một phen trèo đèo lội suối, họ đứng tại nơi cao nhất Hara, Lương Thượng Quân lấy bình nước quân dụng ra uống một hớp, nói: “Này kêu là gì đây? Huấn luyện khẩn cấp hả?”
Kỷ Sách không khách sáo giật bình nước của anh qua uống một hớp, nói: “Tôi đã bảo là yêu đương vụng trộm mà, hoặc kêu từ khác cho dễ nghe chút, hẹn hò?”
Lương Thượng Quân cười phì: “Má anh á, có kiểu hẹn hò như vầy sao?”
Kỷ Sách níu cổ áo Lương Thượng Quân để anh đối diện với căn cứ quân sự trong khe núi và mảng biển xanh lam: “Không cảm thấy rất lãng mạn sao?”
Lương Thượng Quân tập trung nhìn qua, trong căn cứ các binh sĩ tới tới lui lui đánh đá đùa giỡn, trên bãi bắn bia tiếng súng kêu đoàng đoàng tạch tạch, tiếng sĩ quan huấn luyện mắng nhiếc inh ỏi, một chiếc xe thiết giáp chạy ầm ầm qua…Lớp tuyết chưa tan bao trùm ven bờ biển, trên mặt biển còn có vài điểm đang di chuyển, đại khái là tân binh đang tập luyện bơi vũ trang mùa đông. Còn gì nữa? Chẳng còn gì hết, nơi này xưa nay hoang liêu, thứ ngửi được, cũng chỉ là vị mặn của nước biển và vị mặn của mồ hôi. Lãng mạn? Anh điên hả?
Nhưng anh vẫn nhún nhún vai, cười nói: “Cũng không tệ”
Sự lãng mạn của bọn họ, dù thế nào cũng không thể là một bộ phim điện ảnh rộn ràng, một hộp chocolate hình trái tim, hay một nồi lẩu khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862579/quyen-1-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.