Trong Hara có một bức tường bao rất dài, đầu tường không cao, chống tay là có thể thót lên được, là một nơi tốt để ngắm cảnh giải sầu, Võ Tắc Thiên rất thích chỗ này, bởi vì từ đây nó có thể trông ra hậu cung quân khuyển của mình.
Lúc này Võ Tắc Thiên đang ngồi trên đầu tường bao, tâm tình chán chường, mắt sầu triền miên, đám lông màu nghệ phấp phới đón gió.
“Sao thế huynh đệ? Hiếm khi nào thấy mày chán nản vậy nha” Lương Thượng Quân ngậm điếu thuốc, ngửa đầu đối mặt Võ Tắc Thiên mà phun mây nhả khói.
Võ Tắc Thiên nghiêng đầu liếc anh một cái, chẳng thèm đếm xỉa.
Lương Thượng Quân cũng không để bụng, cười cười nhảy lên tường bao, ngồi bên cạnh Võ Tắc Thiên.
Mồ hôi sau buổi huấn luyện bị gió đầu đông thổi khô, thoáng lạnh, anh khoác áo ngoài của trang phục tập huấn, cứ thế ngồi xổm trên đầu tường chẳng giữ miếng hình tượng nào, bắt chước vẻ mặt u buồn của Võ Tắc Thiên nhìn ra khu huấn luyện quân khuyển đằng xa và vầng tà dương. Một người một mèo, một ngồi xổm một ngồi bẹp cùng nhau tiêu phí thời gian.
“Cả hai ván mô phỏng chiến đấu 3V3 tao đều thắng cả, phòng chừng đám nhóc đại đội 1 hận chết tao luôn. Aiz vô địch cũng là một loại cô quạnh” Lương Thượng Quân khẽ thở dài, cảm thán cảnh giới càng cao càng lạnh lẽo.
Võ Tắc Thiên: “…”
“Huynh đệ, mày nói coi chừng anh ta về nếu biết tao giết lính của anh ta thảm như vậy, sẽ thế nào nhỉ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862573/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.