Sáng sớm hôm sau Lương Thượng Quân tìm tới chỗ Đoàn trưởng, dùng tình đả động dùng lý thuyết phục, bảo anh nguyện dốc sức vì tổ quốc, bảo anh có đủ kinh nghiệm thực chiến, bảo anh nhất định sẽ giúp Kỷ Sách bách chiến bách thắng.
Anh nói: “Đoàn trưởng, tôi xin được tham gia vào tiểu tổ thực thi nhiệm vụ lần này”
Thái độ của Đoàn trưởng đối với sự kiện này rất bình tĩnh: “Ha ha, Kỷ Sách tự chọn người, cậu ấy biết chừng mực. Đại đội trưởng Lương cậu ngoan ngoãn ở lại Hara dẫn lính đi, giúp cậu ấy dẫn đại đội 1 luôn, cậu khá thân quen với bọn họ, dễ quản lý”
Lương Thượng Quân thầm nghĩ quả nhiên Kỷ khốn nạn mua đứt Đoàn trưởng rồi, anh không cam lòng muốn cãi lại: “Nhưng mà…”
“Đại đội trưởng Lương” Một giọng nói ôn hòa cắt ngang lời anh, Lương Thượng Quân quay đầu qua nhìn, là Vương Bân.
Vương Bân nhìn anh, cặp mắt sau lớp kính lộ vẻ bình tĩnh mà Lương Thượng Quân rất quen thuộc, đồng tử cũng u tối hệt như Kỷ Sách.
Vương Bân nói: “Xin cậu hãy tin tưởng Kỷ Sách”
Ông nói rất trịnh trọng, trịnh trọng đến độ Lương Thượng Quân nhất thời không biết phải làm sao. Lương Thượng Quân nhìn vào nét mặt kiên định của ông, chợt phát hiện mình thế nhưng chẳng phản bác được lời nào.
Xin cậu hãy tin tưởng Kỷ Sách.
Chỉ một câu nói này, đã đè ngược toàn bộ ý kiến của anh về.
Cái tên độc tài chuyên chế kia, cái tên khốn nạn thận trọng từng bước dự tính mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862567/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.