Như rắn mất đầu.
Xem ra cấp trên đã hiểu tình cảnh của bọn họ, vài chiếc trực thăng quân sự được điều đi, ý tứ rất rõ ràng: Mấy người cứ thong thả đánh đi, đánh thắng rồi báo báo.
Khói súng lan tràn, Lương Thượng Quân bị bao vây tại một mảnh đất vuông, trong tay cầm khẩu súng đã sớm không phải của mình, mà lúc này trong khẩu súng cũng sắp sửa cạn đạn.
“Các người đã bị bao vây. Đầu hàng đi, Hồng quân sẽ ưu đãi tù binh” Người phe địch bảo thế.
Lương Thượng Quân dựa vào cây thông đỏ nghỉ ngơi, nhếch miệng cười. Các người? Không có cácđâu, chỉ có mình tôi chiến đấu thôi.
Anh nâng súng nhắm vào người đang la, lúc tầm ngắm hướng ngay mục tiêu, anh nói khẽ: “Đừng mê anh nhé”
Gọn gàng bắn một phát.
Còn một viên, Lương Thượng Quân đếm thầm.
Tâm tình phe Hồng có chút nôn nóng, họ biết đối phương nhân số không nhiều, chiếu theo lẽ thường, bên họ đông người như vậy bao vây một nhóm nhỏ, tính thế nào cũng thấy dư dả, nhưng cố tình đối phương lại như thần long thấy đầu không thấy đuôi, gần nửa tiếng đồng hồ rồi mà họ vẫn chưa dò được thực lực đối phương.
Hơn nữa vị trí đối phương bắn súng thực sự rất quỷ dị, mỗi phát đều giải quyết gọn một đội viên của họ, mà mỗi khi họ lần theo hướng tiếng súng lùng tìm, đối phương lại giống như ngược hướng theo đuôi họ, khiến họ đứng ngồi không yên.
Lương Thượng Quân tính toán thời gian, chắc Kỷ Sách sắp tới rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862557/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.