Lúc Vưu Vũ về doanh địa, nơi đó chỉ còn là một vùng tĩnh mịch.
Cây cờ phất phơ trơ trọi, nắng sáng yếu ớt nhuộm thêm sắc thái tiêu điều cho nơi này, trên mặt đất “Thi thể” chiến hữu nằm ngang nằm dọc, họ không được cử động, nhưng hiển nhiên họ không cam lòng chết một cách vô duyên vô cớ như vậy, tất cả đều trợn to mắt, tìm kiếm đầu sỏ sát hại bọn họ.
Đối phương chỉ có một người, rốt cuộc là làm cách nào!
Trơ trọi một mình…Nghĩ tới đây Vưu Vũ suýt khuỵu xuống tại chỗ. Hiện giờ song phương hoàn toàn rơi vào tình trạng trơ trọi một mình, cậu biết Đại đội trưởng Lương còn đây, bằng không Kỷ Sách đã lộ diện rồi, nếu vậy, sự tồn tại của cậu chí ít cũng là một tia hy vọng, hai chọi một, họ chưa hẳn sẽ thua!
Nhưng vấn đề trước mắt là, Đại đội trưởng Lương và Kỷ vương bát đang ở đâu?
Chu Khải ngồi trong bụi cỏ ngồi muốn tê dại cả người, hắn biết thời gian không còn nhiều nữa, mặt trời sắp ló dạng rồi, dù ánh sáng trong khe núi này còn rất u ám, nhưng nếu trong vòng 10’ nữa vẫn không thể cướp cờ, họ sẽ hoàn toàn mất đi sự che chở của bóng tối, bại lộ dưới mí mắt của 36 lính gác, thua là cái chắc!
Ông trời cũng không phải hoàn toàn bỏ rơi họ, ngay lúc hắn hết đường xoay sở, hắn trông thấy Nĩa Béo, Nĩa Béo là tên béo nhất đại đội 1, bất quá người này béo nhưng không chắc, trừ hình thể hơi to chút, các hạng kỹ năng đều chẳng đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/132950/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.