Kỷ Sách cau mày hỏi: “Lương Thượng Quân cậu làm gì thế?”
“Ưm…” Lương Thượng Quân gục lên bàn, giọng nói nghiến răng nghiến lợi khác thường, “Tôi…không sao”.
Vưu Vũ thấy Đại đội trưởng Lương dường như không ổn lắm, vội hỏi làm sao vậy, Lương Thượng Quân xua xua tay, hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên cười cười nói với Vưu Vũ rằng thực sự không có gì.
Nhưng Vưu Vũ đâu phải người mù, cậu thấy sắc mặt Đại đội trưởng Lương trắng bệch, trán rịn mồ hôi lấm tấm, dường như đang chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, cậu ngẩn người, cũng hoàn toàn quên mất lời muốn nói ban nãy. Lương Thượng Quân nhân cơ hội dùng khẩu hình nói với cậu: Không cho nhắc chuyện điểm số, đây là mệnh lệnh.
Vưu Vũ ngơ ngác gật đầu.
Kỷ Sách đợi hai người họ liếc mắt đưa tình chán chê xong mới đỡ Lương Thượng Quân dậy, thấy anh cau mày càng chặt, hắn hỏi: “Lại đau à? Cậu tháng nào cũng đau một lần, đều như đàn bà hành kinh”
“Kỷ Sách, anh đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi” Lương Thượng Quân càng nghiến răng nghiến lợi nói.
Kỷ Sách khinh thường hừ một tiếng, đi tới tủ chén lục lọi một hồi, lấy ra một lọ thuốc nhỏ đặt trước mặt anh, rồi rót cho anh ly nước ấm “Thuốc này, lần trước cậu vứt lại chỗ tôi”
“Ừm” Lương Thượng Quân trút viên thuốc ra uống, nửa ngày sau mới dịu lại.
Vưu Vũ vẫn còn ù ù cạc cạc: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Kỷ Sách đáp: “Đại đội trưởng Lương nhà cậu lên cơn đau dạ dày thôi, không có việc gì”
“Ờ”
Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/132943/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.