Kỷ Sách nói: “Ai cảm thấy mình rớt xuống nước sẽ chết đuối, bước ra khỏi hàng”
Không ai bước ra, nói chính xác là không ai dám bước ra, quỷ mới biết ra khỏi hàng rồi sẽ phải chịu đãi ngộ gì.
Thế nên Kỷ Sách hài lòng cười: “Tốt lắm, vậy hôm nay chúng ta tiến hành huấn luyện bơi vũ trang”
Có người lập tức lệ tuôn đầy mặt, không chết đuối không có nghĩa là họ biết bơi, ngay cả bơi lội cũng không biết thì làm sao bơi vũ trang đây?
“Toàn thể có mặt! Vác 20kg, mục tiêu là hải phận C, chạy!”
Hải phận C là một khu vực không có đá ngầm, mặt biển rộng lớn yên ả, cát vàng biển xanh khiến người ta thoải mái tâm thần. Sau khi phơi nắng ba tiếng liền trên bờ cát, tất cả binh sĩ bất kể biết bơi hay không biết bơi đều thâm tình hướng về mặt biển kia, nôn nóng muốn nhào vào vòng ôm mát lạnh sảng khoái của nó.
Lương Thượng Quân nhìn trời: Kỷ khốn nạn khoái chơi ác ơ khoái chơi ác, cùng anh không liên quan ơ không liên quan.
Sắp tới giờ, Kỷ Sách đi vòng quanh họ nói: “Nhìn thấy hòn đảo nhỏ bên kia chứ? Không phải cái cách chúng ta gần nhất, mà là cái đang bốc khói ấy, thấy chưa?”
Mọi người im thin thít, thật ra thì mắt họ đã mơ màng rồi, bị nắng gắt hun, giờ nhìn chỗ nào cũng thấy khói.
Lương Thượng Quân liếc mắt một cái: may quá, Kỷ Sách vẫn còn nhân tính, hòn đảo đó “Chỉ” cách bọn họ chừng 3000m thôi, anh kéo vài người đuối nước bơi tới bơi lui còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/132940/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.