Đội trưởng, cứu tôi.
Đội trưởng, cứu tôi với.
Đội trưởng, cứu tôi với…
Dạ dày đau quặn như sóng cuộn biển gào, áp lực tinh thần suốt 48 tiếng khiến anh kiệt sức rã rời, trước mắt Lương Thượng Quân mờ mịt một mảng, tồi tệ hơn chính là anh bị sa vào một bãi đầm lầy đen ngòm, không thể cử động dù chỉ một li, giờ phút này đội viên đang chìa cánh tay ra kêu cứu anh, bùn nhão trong đầm đã ngập quá eo anh.
Cơn choáng mãnh liệt khiến Lương Thượng Quân không phân biệt được phương hướng, đầu óc càng ngày càng nặng, có khoảnh khắc anh bất chợt gặp ảo giác, những tưởng mình đã quay trở về quá khứ, chìa tay về phía Tiểu đội trưởng của mình mà nói: “Cứu tôi với”
Lúc đó Tiểu đội trưởng làm thế nào nhỉ…
Đúng rồi, Tiểu đội trưởng dùng hai cánh tay sống chết kéo lấy anh, hét lớn với anh rằng: “Có anh ở đây, cậu sợ cái rắm gì!”
Anh cảm giác được mồ hôi từ trên cằm Tiểu đội trưởng nhỏ xuống, rơi lên cánh tay mình, thoắt cái đã bị bốc hơi. Anh nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn của Tiểu đội trưởng, kèm theo mùi máu tanh luồn lách vào đầu óc. Anh nhớ Tiểu đội trưởng cắn chặt răng, cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, từng chút từng chút kéo anh ra khỏi địa ngục.
“Đội trưởng…”
Lương Thượng Quân bừng tỉnh lại, anh không thể bỏ cuộc vào giờ phút này được, anh là Đội trưởng, anh không thể trơ mắt nhìn đội viên của mình chết ngay trước mặt! Thân thể dùng sức nhào tới trước, anh mặc kệ tốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/132933/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.