Nghe thấy giọng Giang Tục hàm chứa sự tức giận, rốt cuộc Lâm Tây cũng hiểu ra, ‘JX’ không phải là Giang Tục sao? (江续/JiāngXù/ Giang Tục) Khỉ thật! Không ngờ cậu ta cũng dạo BBS, nhưng quan trọng là cậu ta biết tài khoản của cô? Cái này cũng quá vi diệu rồi? Tài khoản của cô trong diễn đàn không phải lấy tên Lâm Tây, mà tên là ‘Lâm Minh Vũ là đầu heo’, ảnh đại diện cũng không phải hình cô mà là hình Pikachu. Rất lâu trước kia, khi vừa khai giảng không bao lâu, thời điểm Lâm Minh Vũ lên diễn đàn tìm bạn, cô đang oán hận Lâm Minh Vũ nên cố ý đặt vậy. Khi đó cũng trả lời một bài đăng của Lâm Minh Vũ, nhưng hẳn là không có ai biết mới đúng chứ? Lâm Tây nghĩ đến bài đăng lúc trước của cô, người khác chắc chắn là không nghĩ đến Giang Tục rồi, nhưng nếu là Giang Tục đọc được, còn có thể không biết là cô sao? Khi nào thì cậu ta biết bài đăng này? Sau khi biết rồi, cậu ta sẽ đối đãi với người ‘Bạn gái’ là cô thế nào đây? Nghĩ đến đây, bỗng cô cảm giác như da đầu run lên, sau lưng lạnh hết cả người Lâm Minh Vũ đã ngủ, toàn bộ căn nhà trông thật yên tĩnh Giang Tục và Lâm Tây chỉ cách một bức tường, thậm chí lâm tây có thể nghe được tiếng bước chân thong thả của anh Ngẫm lại lời nói và việc làm của cô hôm nay, cùng với đó là những tin nhắn đã gửi, rất rõ ràng, lúc này cậu ta muốn đến thu thập cô đây mà? Cho cô là kẻ ngốc sao? Sao mà mở cửa được? Lâm Tây giả vờ như mình đang ngủ, không phát ra một chút âm thanh nào, cho là Giang Tục đứng một chút rồi sẽ đi Ai biết đươc ngoài cửa lại truyền đến giọng nói nặng nề của Giang Tục, rõ ràng là đang tức giận, nghe ra lại như vẫn thong thả thản nhiên như trước “Tôi biết cậu chưa ngủ, mở cửa.” Trong lòng Lâm Tây lộp bộp, lại ngừng thở Không thấy Lâm Tây có phản ứng gì, Giang Tục bắt đầu đếm ngược “3.” “2.” “1.” .... Lâm Tây còn chưa kip phản ứng, Giang Tục đã dùng chìa khóa mở cửa phòng Lạch cạch, cửa đẩy ra, xích khóa an toàn bên trong kéo căng ra Cách kẽ hở nhỏ này, mặt Giang Tục và Lâm Tây cách nhau tương đối gần Giang Tục nhìn cái khóa an toàn vướng víu kia, tức giận lên đến cực điểm. Lâm Minh Vũ này, luôn làm mấy chuyện làm người ta muốn đánh người Rốt cuộc sự lạnh nhạt của Giang Tục bị thay bằng sự tức giận, sâu thẳm trong đôi mắt cơ hồ như muốn bốc lửa “Mở cửa ra.” Lúc nói ra những lời này anh như là đang nghiến răng nghiến lợi Vốn khi cửa bị mở ra, Lâm Tây còn có chút sợ hãi, lúc này nhìn thoáng qua dây xích khóa trên cửa phòng, tính tình nổi lên, lập tức phát huy đến cực hạn: “Tôi tự mình khóa cửa, thì sao phải mở ra?” “Chúng ta nói chuyện.” Giang Tục nói Lâm Tây nhìn anh vẻ không tin tưởng: “Tôi sợ cậu vào lại đánh tôi, nói ở đây đi.” Giang Tục nghe vậy, cau mày lại, đứng ở cửa phòng, lạnh lùng nhìn Lâm Tây Sau một lúc lâu, anh nhếch môi, chỉ phun ra hai chữ: “Lui lại.” Lâm Tây thấy anh lui về hai bước, biết là anh muốn đá cửa, trợn to hai mắt, vội ngăn lại: “Này này này! Cậu muốn làm gì! Sao cậu lại bạo lực như vậy hả?” Sợ anh thật sự sẽ đá cửa, Lâm Tây vội đóng cửa lại, kéo khóa an toàn xuốnng Lại mở cửa ra, không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi. Cô mở ra một khe nhỏ, cả người dựa vào cửa, cau mày nói: “Có gì thì nói nhanh.” Giang Tục cúi đầu nhìn Lâm Tây, hùng hổ đẩy cửa phòng, vừa vào trong, trực tiếp đưa tay, đẩy Lâm Tây vào Tiến vào trong, không quên mà lấy chân đá cửa đóng lại Căn phòng biến thành một phòng kín, Giang Tục như con sư tử đang phẫn nộ, mà Lâm Tây, lại như con dê con run rẩy Bởi vì tức giận, trên trán và cổ Giang Tục đều nổi gân xanh, nhìn anh không còn vẻ nho nhã lạnh nhạt như bình thường, Lâm Tây càng thêm sợ hãi “Cậu cậu cậu... Nhanh ra ngoài cho tôi!” Giang Tục giật giật cổ, khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt: “Tôi tự mình vào trong, thì sao lại phải ra?” “Cậu...” Vừa học được đã dùng ngay, cãi nhau cũng thật lưu loát mà Lâm Tây bị cánh tay Giang Tục ôm lấy, anh đi về trước, cô lui về sau. Cảm giác không an toàn lại nổi lên khiến cô cảm thấy sợ hãi Giang Tục liên tục đi về trước, Lâm Tây nhìn cảnh căn phòng trước mặt, cuối cùng chân cô chạm vào mép giường, như biết được Giang Tục muốn làm gì, gom hết sức đi về phía ngược lại, nhưng với chút sức này của cô, trước mặt Giang Tục hoàn toàn không có chút sức mạnh gì, dường như anh không cần tốn nhiều sức lực, đẩy cô ngã lên giường Đầu ngã lên gối, cả người lún sâu xuống giường, khủy tay muốn chống lên, nhưng làm cách nào cũng không được, đầu hơi ngửa ra, môi trực tiếp đáp lên cằm Giang Tục Bất thình lình tiếp xúc thân mật như vậy, làm cả hai đều ngây ngẩn Tay Giang Tục còn đang đặt trên tay cô, hai người đối diện nhau với khoảng cách gần, hơi thở đều như đan vào nhau Thân thể dán sát, thậm chí Lâm Tây có thể cảm nhận được những biến hóa trên người Giang Tục Cảm giác nóng rực trên đùi, làm mặt Lâm Tây như bị xông hơi, đỏ rực lên “Cậu muốn làm gì?” Mặt Lâm Tây càng lúc càng đỏ, không muốn đối diện với anh, xoay mặt qua một bên: “Nhanh buông tôi ra, không phải chúng ta đang chiến tranh lạnh sao?” “Không lạnh.” Giọng Giang Tục mang theo vài phần dục vọng, anh nói: “Muốn nóng.” Lâm Tây càng nghe giọng anh càng thấy không thích hợp, muốn cong gối lên, lại bị Giang Tục đè xuống Giang Tục dùng ánh mắt nóng rực đánh giá Lâm Tây, cuối cùng cúi đầu, liếm hôn lên vành tai Lâm Tây, nói bên tai cô: “Nghe nói, cậu muốn chia tay?” “Tôi nói vậy khi nào?” “‘Vậy thì không cần ở cùng nhau’, câu này không phải cậu nói sao?” “Tôi...” Lâm Tây xoay đầu lại, mặt đối mặt với Giang Tục, lông mi dài, đôi mắt đen như ngọc, bên trong đó, là ảnh ngược của bản thân, trong lòng Lâm Tây mềm nhũn: “Đừng nghĩ rằng chỉ có mình cậu biết tức giận.” “Nhanh cút xuống cho tôi, một chút tôi cũng không muốn thấy cậu.” Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, rõ ràng là đang cãi nhau, vừa mở miệng, giọng nói lại mang theo vài phần nghẹn ngào: “Không phải chỉ là một lễ tình nhân thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Còn nói cái gì mà cả đời, sau này còn không phải có nhiều lễ tình nhân nữa sao? Lỡ mất một cái, có sao đâu chứ?” “Bởi vì,” Giang Tục nói: “Tôi dự định đi du lịch ở Uluru.” (Uluru hay còn gọi là Ayers Rock, là một dãy núi đá nguyên khối, một địa điểm du lịch ở Úc, là di sản thế giới được UNESCO công nhận. Nó được hình thành 600 triệu năm trước. Lúc xưa, khối đá này nằm dưới đáy biển, và điều khó tin là ngày nay nó đã nằm cách mặt đất 348m. Một điều ngạc nhiên nữa là khoảng 2,5km của khối đá khổng lồ đang nằm dưới lòng đất.) Lời Giang Tục giống như ma chú, khiến cho Lâm Tây như đang muốn bùng nổ, bỗng nhiên yên tĩnh trở lại “ ?” Lâm Tây cũng không nhớ chính xác, hình như khái niện này xuất phát từ một bộ phim điện ảnh nổi tiếng của Nhật chiếu năm 2004 Khi đó Lâm Tây còn đang học cấp ba, câu chuyện trong phim khá cảm động, cũng bởi vì màu đỏ của sa mạc ở Úc trong phim này càng nhuộm thêm vẻ thần bí, đầy khao khát Trong phim nói, Uluru được bộ tộc thổ dân bản địa Úc, Anangu, xem như là một thánh địa trọng yếu của họ, bọn họ cảm thấy, đây chính là trung tâm thế giới Năm 2005 sau khi thi đại học, nguyện vọng lớn nhất của Lâm Tây, là có thể đến tham quan Uluru Nghe đến đây, hốc mắt Lâm Tây hơi phiếm hồng Giấc mơ thời thiếu nữ, cô đã sớm quên. Có lẽ năm đó cô nhắc đến nó rất nhiều, nên khắc sâu vào trí nhớ của Lâm Minh Vũ, và rồi anh nói việc này cho Giang Tục Mà Giang Tục, lại đặt nó trong lòng Năm 2007, Giang Tục mới hai mươi tuổi, lại khơi lại giấc mơ thời thiếu nữ mà đến Lâm Tây cũng đã quên mất, định dẫn cô xuất ngoại du lịch, xuyên qua nam bắc bán cầu “Lâm Minh Vũ nói sao?” Giang Tục nhìn cô, không nói gì, ánh mắt ngầm thừa nhận “Mình cũng sớm quên mất rồi.” Lâm Tây khịt khịt mũi: “Hơn nưữa trong bộ phim kia là câu chuyện cũ của mối tình đầu, kết cục rất bi thương, mối tình đầu của nam chính chết, cuối cùng anh ta cũng cưới người khác.” “Vậy không đi nữa.” Đột nhiên Giang Tục nói “Ngốc.” Lâm Tây thấy anh hoảng loạn sau khi nghe được kết cục của câu chuyện, nhịn không được mà nở nụ cười: “Trước khi làm chuyện lãng mãn, cũng nên hỏi lại người trong cuộc một chút chứ.” Giang Tục không nghĩ đến còn có một câu chuyện như vậy, bị Lâm Tây trêu chọc, vẻ mặt hơn khó coi. Anh chống khủy tay, muốn đứng lên “Thôi được rồi.” Giang Tục một mặt thất bại xấu hổ: “Đi ngủ sớm một chút.” Thấy anh phải đi, đột nhiên Lâm Tây ôm lấy cổ anh Trên mặt cô mang theo ý cười hạnh phúc: “Cậu tức giận, có phải bởi vì tiền cọc đặt tour bị mất không?” Trên cổ Giang Tục có một người, tất nhiên là không thể rời khỏi. nghe Lâm Tây đoán vậy, trong mắt không khỏi có vài phần tức giận: “Cậu cảm thấy có khả năng đó sao? “Vậy thì vì sao?” Lâm Tây vẫn cười: “Chẳng lẽ, là vì cậu muốn đi du lịch với mình?” Giang Tục không trả lời, nhưng trên mặt lên hai vết ửng đỏ khả nghi Lâm Tây từng bước dẫn dắt Giang Tục, lấy giọng nói nhẹ nhàng, trịnh trọng hỏi anh: “Vì sao lại muốn cùng đi du lịch?” Lâm Tây cứ từng bước hỏi đến như vậy, cuối cùng cố ý dừng lại, chờ Giang Tục trả lời Người con trai trước mặt, là người không giỏi biểu đạt cảm xúc, không giỏi nói lời ngon tiêng ngọt Người khác đều nói anh lạnh lung, thậm chí trước đây Lâm Tây cũng nghĩ như vậy Thật may mắn, dù cho anh đùa giỡn, dây dưa đến tức giận, mọi cách làm của anh, đều chỉ hướng đến cô Tựa như trước kia anh từng nói, thời kỳ trung học, các nam sinh đều trêu chọc nữ sinh, để nữ sinh họ thích chú ý đến họ Trong lòng anh cảm thấy bản thân khá trưởng thành, khác với các bạn học Nhưng khi yêu, anh cũng giống như bao người, ngây thơ như học sinh trung học Sẽ xúc động, tức giận, quái đản, khó chịu, thậm chí là tranh cãi Chính bởi vì phần ngây thơ này, không cần phải thay đổi, mới khiến từ ‘Yêu’, trở thành phần cảm tình mà mọi người luôn mong đợi Lâm Tây nháy mắt, mím môi: “Không trả lời? Không trả lời thì mình sẽ tức giận đó.” Giang Tục cúi đầu nhìn cô, thấy trong mắt cô có vài phần giảo hoạt, biết cô lại bắt đầu tinh quái, lập tức đoạt lại quyền chủ động Anh kéo hai tay Lâm Tây từ trên cổ xuống, sau đó áp lên gối Trong mắt ánh lên một tia sáng, anh nói: “Không phải lúc trước mình đã nói, định lực của đàn ông rất kém sao.” Nói xong, bờ môi lập tức mạnh mẽ phủ lên môi Lâm Tây Nụ hôn nóng bỏng chưa từng có, đầu lưỡi hai người quấn giao lấy nhau, ra sức hút lấy, làm cô hít thở càng khó khăn Giống như lửa cháy lan đồng cỏ, từ môi cháy lan đến cằm, từ cằm lại lên tới viền tai Cuối cùng Giang Tục vẫn trả lời câu hỏi của Lâm Tây Anh nói: “Bởi vì tôi yêu cậu.” Người cấm dục, bình thường có bao nhiêu đứng đắn đè nén, tại thời điểm phóng thích, có bao nhiêu cuồng dã đến không kiềm chế được Giang Tục một đường hôn xuống cổ Lâm Tây, xương quai xanh, cuối cùng đến đường cong phập phồng Cũng không biết làm thế nào từ cãi nhau lại phát triển đến bước này, chờ đến khi Lâm Tây ý thức được sự việc đang đi lệch hướng ban đầu, cô đã như cá nằm trên thớt Nhìn Giang Tục phía trên, biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, lửa nóng trên người cũng cảm thấy rùng mình, nhưng Lâm Tây vẫn cảm thấy sợ hãi Áo ngủ rộng trên người Lâm Tây, đã bị Giang Tục cởi bỏ hai nút Anh dựa vào trên người Lâm Tây, hai người nằm sát nhau, gần đến nỗi lâm tây cảm thận được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, cơ hồ như muốn làm bỏng cô Cảm giác tay anh từ bên hông dời lên trên, Lâm Tây như là theo bản năng bắt lấy tay anh Trong mắt vẫn toát ra vài phần sợ hãi “Sẽ đánh thức Lâm Minh Vũ.” “Cậu ta ngủ rồi, sét đánh cũng không tỉnh đâu.” “Nhưng mà…” Giang Tục biết cô sợ, vẫn luôn có ý trấn an cô. Cúi đầu hôn lên chóp mũi Lâm Tây, dịu dàng quyến luyến nói: “Tôi chỉ vào một chút, nếu cậu đau tôi sẽ đi ra.” Tác giả có lời muốn nói: Đồ đạo: … Không biết nói gì nữa, nữ chính, cô đến nói đi nào Lâm Tây: Nữ chính xấu hổ không biết nói gì nữa Giang Tục: Không cần phải nói, trực tiếp kêu lên Đồ đạo: Độc giả của chúng ta có rất nhiều trẻ vị thành niên đó!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]