Thời điểm Giang Tục đưa Lâm Tây về nhà, đã sắp mười giờ tối. Vừa thấy Lâm Tây say đến bất tỉnh nhân sự, Lâm Minh Vũ cực kỳ tức giận
“Không phải cậu nói là liên hoan sao? Thế nào lại uống thành như vậy?” Lâm Minh Vũ đỡ Lâm Tây từ trên lưng Giang Tục xuống, đặt lên giường: “Sao không gọi tôi đến giúp? Có phải cậu có suy nghĩ xấu xa gì không?”
Giang Tục mặc kệ anh, trái lại tự cởi giày cho Lâm Tây
Lâm Minh Vũ luôn cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Tục: “Sao còn không về phòng cậu đi?”
Anh cởi áo khoác cho Lâm Tây, sau đó lại đắp chăn cho cô. Một bên Giang Tục muốn đến phòng tắm lấy khăn nóng lau mặt cho cô, cũng bị Lâm Minh Vũ đoạt trước
Động tác của Lâm Minh Vũ khá thô lỗ, quả thật giống như lấy miếng chùi nồi chà sát dưới đáy xoong, Lâm Tây không thoải mái, theo bản năng muốn né tránh. Giang Tục thấy một màn như vậy, nhíu mày lại, lấy khăn lông, lại nhẹ nhàng lau cho cô
Làm hết mọi việc, hai người ra khỏi phòng, để Lâm Tây ngủ
Giang Tục đi hai bước, đột nhiên gọi Lâm Minh Vũ lại: “Này.”
Lâm Minh Vũ một mặt khó chịu: “Ông đây tên Này sao?”
Giang Tục nhấp nhấp môi, cuối cùng nói một câu: “Thôi, cậu cũng không biết.”
“.... Muốn ăn đòn mà.”
--- ---
Từ khi Lâm Tây trùng sinh đến nay, hoặc là không uống rượu, nếu uống, cũng không nhiều
Buổi sáng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cả người có chút choáng váng. Về chuyện tối qua, chỉ nhớ được vài chuyện nhỏ nhặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chua-tung-biet-yeu/1668858/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.