Tổ 0, căn cứ Khu Hoa Hạ 1.
“Thì ra đội trưởng Bùi không chết, còn làm ra nhiều chuyện như thế à.” Một đội viên nói với Viên Phi Hàng.
Viên Phi Hàng nói với một vẻ mặt rối rắm: “Đúng vậy, lần này Giản Hoài mới là người lập công, hơn nữa người cộng hưởng tư duy đó còn vạch ra chân tướng của tận thế nữa, đáng sợ quá chừng.”
“Nếu đúng là như thế, thế thì thân là người cộng hưởng tư duy, tôi bằng lòng chết đi.” Đan Cô Lan chết đi sống lại lên tiếng.
“Nhưng cách đó không nhất định sẽ hữu dụng.” Tổ trưởng Tạ đi tới bảo, “Bùi Niệm Tư suy nghĩ đơn giản quá.”
“Tại sao tổ trưởng Tạ lại nói thế?” Đan Cô Lan hỏi trong hoang mang, “Lần này, tôi lại phạm một lỗi lớn.”
Tổ trưởng Tạ nói: “Mười năm trước, nếu Thời Trường Phong không thoát khỏi dị thế giới bằng sức mạnh của mình, thì thế giới của chúng ta cũng đã bị hủy diệt vào lần hợp nhất đó rồi. Lần cộng hưởng tư duy nào cũng nhờ người cộng hưởng tư duy của Tổ 0 đã liều mạng cướp thế giới lại từ những tình huống nguy hiểm lần lượt ùa tới thôi. Cái gì mà để người cộng hưởng tư duy chết ở dị thế giới chứ, nghĩ đơn giản quá. Lỡ có lần nào bất lực, thế giới sẽ tiêu đời trước hết. Đội chúng ta không có kiểu đạo đức nghề nghiệp này. Chúng ta không thể chống cự bằng thái độ tiêu cực, đối mặt tích cực với nó mới là tất cả. Một là chết chung, hai là sống cùng với thế giới. Không có bất cứ đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-duoi-vuc-sau/3979054/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.