Lúc Giản Hoài té xỉu, tư duy của cậu dừng lại ngay khoảnh khắc Giản Bác Hàn nhảy lầu tự sát. 
Khi Giản Hoài chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Giản Bác Hàn đang tới gần mình, thần kinh của cậu căng chặt. 
Giản Hoài nghĩ, không biết Giản Bác Hàn lại sắp làm gì nữa, người đàn ông này quả nhiên sẽ không chết dễ dàng như vậy. 
Ngoài cảnh giác, sâu trong lòng Giản Hoài còn ẩn giấu một cảm xúc vui sướng mà bản thân không nhận ra. 
Nhưng khi mở mắt ra, cậu lại không thấy Giản Bác Hàn đâu, chỉ thấy một con dao găm dính máu và một người phụ nữ xa lạ. 
Giản Hoài cầm dao găm với một vẻ mặt ngỡ ngàng. Tất cả tình cảm, lòng cảnh giác, lòng thù địch, nỗi sợ, đau khổ, sự giả tạo và may mắn nhạt nhào của cậu nhào vào một khoảng không. 
Sau đó, cậu nhìn thấy Thời Trường Phong. 
Thời Trường Phong cầm lấy cổ tay nhỏ yếu nhưng lại có sức của Giản Hoài và nói gì đó với cậu. 
Trong lúc nhất thời, Giản Hoài không nghe rõ được lời anh nói, tầm mắt trở nên vô định, chứng ù tai rất nghiêm trọng, chỉ có khứu giác là còn hơi nhạy bén. 
Một không gian xa lạ, mùi của không biết bao nhiêu người lạ và một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. 
Thứ Giản Hoài thấy quen thuộc trước đây là cái mùi ẩm ướt đặc biệt dưới tầng hầm và mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện. Nhưng ở đây ngập mùi vũ khí đặc biệt và khói thuốc súng, chẳng hiểu sao lại làm cậu thấy khó chịu. 
Thời Trường Phong nói mấy câu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-duoi-vuc-sau/3979032/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.