“Tôi đã chết rồi phải không?”
Ba người trở lại phòng bệnh của Giản Hoài, Vương Tiểu Soái ôm đầu gối ngồi bệt xuống đất, lưng dựa tường, ót chạm nhịp nhàng lên tường, hai mắt mờ mịt, hiển nhiên hắn đã hết hi vọng.
Giản Hoài đứng trước cửa sổ. Sau khi trưởng thành, cậu đã không còn sợ ánh nắng như hồi nhỏ nữa, chỉ là không thích nó cho mấy thôi. Cậu vén màng voan mỏng lên và nhìn những người đang đi lại dưới lầu qua lớp vải lờ mờ.
Thời Trường Phong nói với hai người họ: “Lăn lộn suốt đêm tôi thấy hơi mệt rồi, về nghỉ chút đây. Mấy cậu… quên đi, tối nói sau.”
Anh vừa nói vừa đi tới bên cạnh Giản Hoài, cầm lấy chiếc áo blouse trắng mình để trên giường bệnh của Giản Hoài tối qua.
Ống tay áo màu trắng bị ném phất qua sườn mặt của Giản Hoài. Giản Hoài xoay người theo nó và nhìn thấy Thời Trường Phong đang dang cánh tay mặc áo blouse trắng vào.
Thời Trường Phong mặc áo đen tay lỡ bó sát. Lúc Thời Trường Phong mặc đồ, Giản Hoài nhìn thấy khuỷu tay trong của anh, mắt lóe sáng xua tan hết mọi lo lắng.
Thời Trường Phong mặc áo blouse trắng lên người, bàn tay nhấn xuống vai Giản Hoài, nói một cách thâm thúy: “Cậu và Vương Tiểu Soái nghỉ ngơi cho tốt đi, buổi sáng tôi còn có việc.”
Giản Hoài khẽ gật đầu. Sau khi nhìn theo Thời Trường Phong rời khỏi phòng bệnh, cậu cầm giường xếp nằm trong góc tường ra và ném cho Vương Tiểu Soái: “Anh nghỉ ngơi ở đây đi.”
–
Thời Trường Phong trở lại phòng làm việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-duoi-vuc-sau/3979024/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.